Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 114-

Chương 114-Chương 114-
Chương 114 -
Lý Thanh Vận đeo sọt, mặc quân áo dài, tóc được buộc lên gọn gàng, trong sọt có một cái rổ, một cái liềm, còn có bữa trưa và nước của cô, nhìn dáng vẻ rất đi làm khiến mọi người gặp cô đều Sợ ngây người.
Mẹ Cố ăn sáng xong thì mang gậy đến đây, Đại Bảo mở cửa, bà ấy mới biết được vợ thằng hai đã lên núi.
Bà ấy cho Đại Bảo hai cái kẹo mạch nha, dặn dò Đại Bảo ngoan ngoãn. Bà ấy đi đến phòng phía Tây trước, thấy Phán Đệ đang thành thật ngồi trên giường đất đan áo lông, còn chơi đùa với Nhị Bảo, bà ấy bước nhanh đến, ôm lấy Nhị Bảo rồi thơm cậu bé.
Phán Đệ thấy bà ấy đến, thì vội vàng đứng dậy tiếp đón.
"Phán Đệ, đây là gậy chị cháu bảo người làm cho cháu, cháu xem có hợp không.”
"Thím, rất hợp ạ, cháu cảm ơn chú thím." Phán Đệ nhỏ giọng nói.
Trong đáy lòng cô ấy vẫn còn chút sợ hãi khi đối mặt với những trưởng bối này.
"Chỉ cần hợp là được, thím đi gặp anh rể cháu." Mẹ Cố nói xong thì ôm Nhị Bảo đi ra cửa.
Lúc mẹ Cố đi vào, Cố Đình Chu đang đọc sách.
"Mẹ, sao mẹ lại đến đây? Mẹ ăn sáng chưa?"
Mẹ Cố đóng cửa lại, bà ấy nhỏ giọng nói: "Thằng hai, con nói thật với mẹ, hai đứa định xử lý Phán Đệ thế nào? Chẳng lẽ cứ nuôi con bé? Mẹ nói chứ, con bé cũng không phải không có nhà mẹ đẻ, hai đứa đưa con bé về đi. Con có biết không bây giờ trong thôn đều đồn đãi, hôm qua vợ thằng cả về nói với mẹ, mẹ mới biết được. Người biết nội tình cảm thấy con bé quá đáng thương, sẽ không nghĩ nhiều, nhưng con biết những người không biết nói gì không? Hơn nữa Chiêu Đệ còn để hai đứa ở nhà một mình với nhau, rất kỳ quái, nếu mọi người biết được, thì cái gì khó nghe bọn họ cũng nói được.
Mẹ Cố sốt ruột vì chuyện này, bà ấy thức cả đêm, nói với cha Cố, ông ấy lại nói bà ấy đừng nghĩ vớ vẩn, bọn nhỏ sẽ xử lý tốt, bảo bà ấy không phải lo lắng.
Ông ấy là đàn ông sao hiểu được những chuyện này, miệng của phụ nữ trong thôn này rất lợi hại.
Vậy nên sáng sớm bà ấy mới đến đây nói ẩn ý cho vợ chồng họ, thuận tiện bảo bọn họ chú ý một chút, không ngờ vợ thằng hai lại đi lên núi.
Những năm trước cô đêu mua đặc sản vùng núi từ người khác, đâu có tự mình đi hái, hay là trong nhà hết tiền rồi? Cũng không đó, chắc hẳn thằng hai có tiền tiết kiệm mới đúng. "Mẹ, con hiểu chuyện này, mẹ không cân quan tâm, Phán Đệ và chuyện trong nhà, mọi thứ đều nghe theo vợ con." Cố Đình Chu không muốn nói nhiều, chuyện này vẫn chưa có kế hoạch, còn phải xem tình huống bên kia thế nào, sau đó mới quyết định con đường cho em vợ.
Cho dù bây giờ đuổi cô ấy về nhà chồng hay về nhà mẹ đẻ, thứ chờ đợi cô ấy đều không phải chuyện tốt, nói không chừng còn ảnh hưởng đến tính mạng của cô ấy.
Cố Đình Chu tự nhận mặc dù bản thân không có tâm địa Bồ Tát, nhưng vẫn là người thanh chính, anh không thể trơ mắt nhìn người ta đi vào chỗ chết được, Thanh Vận cũng sẽ không đồng ý, cô là người rất lương thiện.
Dù sao đi nữa cũng chỉ nuôi thêm một người, cũng không phải anh không nuôi nổi, hơn nữa khi chân Phán Đệ này, cô ấy cũng có thể giúp đỡ Thanh Vận làm việc nhà, chia sẻ một phần, sau này anh về đơn vị cũng yên tâm hơn.
"Hai đứa ai cũng có chủ ý, mẹ không nói được hai đứa, xảy ra chuyện gì thì đừng tìm mẹ."
Mẹ Cố thật sự rất khổ tâm, bản thân lo lắng cho anh đến nỗi không ngủ được, anh lại không cảm kích, vậy nên bà ấy mới tức giận với con út, giọng nói cũng cao lên, khiến Nhị Bảo bị dọa sợ run rẩy, cậu bé tủi thân khóc ré lên.
Cố Đình Chu nhanh chóng đón lấy con dỗ, Đại Bảo ở bên ngoài cũng đi vào xem em trai.
'Em trai không khóc, không khóc.'
"Nhị Bảo ngoan." Cố Đình Chu vỗ nhẹ lên lưng con.
Nhị Bảo mím môi, tủi thân gọi: "Mẹ."
Hai cha con đều ngạc nhiên.
"Em trai biết gọi mẹ rồi, đáng tiếc mẹ không nghe thấy." Đại Bảo tiếc hận nói. Mẹ Cố cũng vui vẻ, bà ấy vừa mới bế Nhị Bảo thấy cậu bé nặng hơn, dạo này nuôi rất tốt, lớn lên mập mạp, giống bảo bối may mắn, khiến người ta nhìn thấy là thích.
Mẹ Cố nhìn hai cháu trai đáng yêu, bà ấy cũng bớt giận hơn rất nhiều.
"Anh cả con nói, ngày mai đến đảo ngói giúp con, hai đứa đã chuẩn bị cỏ khô chưa? Chưa chuẩn bị thì khi nào làm việc mẹ nói với đại đội trưởng một tiếng, đổi một ít cỏ khô cho hai đứa, để lão Cố kéo qua."
"Vất vả cho mẹ rồi, bây giờ chân con bị thương, không làm gì được, chuyện trong nhà, ngoài nhà đều do một mình mẹ Đại Bảo xử lý, thật sự rất bận rộn, làm phiền mẹ giúp đỡ tụi con." Cố Đình Chu yếu thế nói.
Anh đang định buổi chiều sẽ tự đến nhà đại đội trưởng một chuyến, Thanh Vận lại nói chờ cô trở về sẽ xử lý, anh muốn chia sẻ một ít việc với cô. Rất ít khi mẹ Cố nghe thấy con trai bảo vệ mẹ Đại Bảo như vậy, nói đến người ta, trong mắt đều là ý cười, còn nói mọi thứ đều nghe vợ, nghe đã thấy chán ngấy, con trai út đây là đột nhiên nghĩ thông rồi?
À, đàn ông, chỉ khi đặt phụ nữ ở đầu quả tim, mới có thể lo lắng cho người ta như vậy.
Năm đó cha anh cũng như vậy, lúc vừa mới kết hôn thì vô cùng đứng đắn, sau đó thì dân dần thay đổi, thằng hai quả thật giống cha y như đúc.
Bà ấy thấy con trai út hạnh phúc, bà ấy cũng vui vẻ, không nói gì nữa, chỉ giúp đỡ bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận