Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 125-

Chương 125-Chương 125-
Chương 125 -
Từ khi bước vào những năm sáu mươi, Lý Thanh Vận mới biết thế nào gọi là vét sạch mâm. Trong mỗi bữa cơm, nấu bao nhiêu ăn bấy nhiêu, chưa bao giờ có chuyện cơm thừa canh cặn, ngoại trừ việc thỉnh thoảng còn sót lại ít màn thầu, bánh bột ngô.
Muốn có một bữa ăn no không phải chuyện dễ dàng, vậy nên chẳng ai dám lãng phí đồ ăn cả.
Dưới sự cố gắng của tất cả mọi người, chỉ trong vòng một ngày, căn nhà đã rực rỡ hẳn lên, không cần lo lắng chuyện bên ngoài mưa to trong nhà mưa nhỏ nữa.
Cơm nước xong xuôi, Trình Kiệt dẫn vợ con về nhà trước.
Vâê vợ chồng Trình Kiệt, sau này Lý Thanh Vận sẽ báo đáp bằng cách khác, nhưng bên chỗ anh cả Cố thì nên đưa tiền là tốt nhất, nếu để lãng phí công sức cả một ngày như vậy chắc chắn chị dâu cả Cố sẽ không vui.
Lý Thanh Vận móc ra hai tệ năm xu đưa cho anh cả Cố một tệ, cha Cố một tệ và mẹ Cố năm xu.
Cô tính theo cách tính công điểm, khi tới vụ mùa, một công điểm có thể đổi được một đồng xu, điểm công cả ngày là một tệ.
Cha Cố và anh cả Cố đều nhận được công điểm hoàn thành công việc, mẹ Cố nhận được năm công điểm, tổng cộng hai tệ năm.
"Em dâu mau cầm lại tiên đi, đều là người một nhà cả, anh trai giúp đỡ em trai thì sao phải trả tiên chứ? Sau này anh cần giúp đỡ gì, Đình Chu cũng sẽ tới giúp anh thôi, em khách sáo làm gì.' Cố Đình Xuyên từ chối với giọng điệu nghiêm khắc.
"Vợ thằng hai này, con khách sáo quá rồi! Người một nhà mà làm vậy thì xa cách lắm, sau này có tới có lui là được." Cha Cố cũng nói một cách nghiêm túc.
"Thôi nghe cha đi." Cố Đình Chu giải quyết dứt điểm, Lý Thanh Vận đành phải thu tiên vê. Nhưng cô nhất quyết trả mẹ Cố số tiên bà ấy dùng ứng cho tổ sản xuất để lấy đống cỏ khô trước đó, cuối cùng mẹ Cố chỉ còn cách nhận.
Việc nào ra việc đó, cô cân phải trả mẹ số tiền này.
Thời điểm ba người rời đi, Lý Thanh Vận gói một ít kẹo trái cây và bánh quy, bánh quai chèo cho anh cả Cố, bảo anh †a mang về cho Đại Ni với Nhị Ni ăn.
Tất nhiên cái này anh cả Cố không từ chối mà còn vui vẻ nhận rồi nói cảm ơn.
Buổi tối, vẫn làm như thường lệ là tắm rửa thay quần áo, hai chị em Lý Thanh Vận và Phán Đệ tâm sự trong ăn phòng hướng Tây. Cố Đình Chu ở phòng hướng Đông nói chuyện với Đại Bảo, dò hỏi về tình hình đi học ngày đầu tiên của thằng bé.
Đại Bảo vui vẻ kể lại những người bạn mình quen ở trường học, giáo viên còn phát sách mới và sách bài tập.
Nhị Bảo vừa ôm cánh tay anh trai gặm gặm rồi ê a cái gì đó, giống như đáp lại bọn họ.
Mọi thứ đều rất tốt đẹp, không một ai hay biết rằng nguy hiểm đang lặng lẽ tới gần.
*
Cố Đình Chu bừng tỉnh từ giấc mộng, cảm nhận được sự nguy hiểm từ giác quan thứ sáu của người quân nhân khiến anh không rét mà run, xoay người dậy.
Tiếng va chạm vang lên trong bóng tối. Cố Đình Chu bình tĩnh lại, ép sát người vào vách tường lắng nghe động tính trong vài giây. Cố Đình Chu khẽ lay người Lý Thanh Vận đang ngủ bên cạnh dậy, Lý Thanh Vận bị đánh thức trong trạng thái mơ màng, đang định nói gì đó lại bị bàn tay †o của Cố Đình Chu bịt miệng lại, khiến cô sợ tới mức tỉnh ngủ.
Người đàn ông ghé sát tai cô thì thâm một câu: "Có người cạy cửa, để anh đi xem, em nhớ cẩn thận."
Lý Thanh Vận sao có thể yên tâm để anh mạo hiểm một mình, mặc dù anh là một người quân nhân không tồi, nhưng bây giờ anh vẫn đang là người bệnh. Nếu gặp đúng kẻ xấu hung ác tàn nhẫn thì phải làm sao đây? Vì vậy nên cô đã kéo anh vào không gian.
Thời gian cấp bách, cả hai lại không biết ý đồ của kẻ địch, cũng không có thời gian suy nghĩ hay bận tâm quá nhiều, mỗi người đều kiếm bừa một cái vũ khí có thể sử dụng được.
Cũng do cô không suy xét đến trường hợp này, nếu không lúc đó cô đã mua mười, tám con dao bổ dưa hấu cất trong không gian để chém chết tên trộm kia rồi.
May mắn thay, trước khi xuyên tới đây Lý Thanh Vận có mang theo đồ dùng cá nhân của mình, ngoại trừ con dao phay cô lấy ra để làm bếp ra thì trong không gian vẫn còn các loại dụng cụ cắt gọt khác. Cố Đình Chu tiện tay nhặt một con dao hai lưỡi sắc bén, câm chắc trong tay.
Lý Thanh Vận cũng muốn lấy một cái, nhưng Cố Đình Chu không cho, anh sợ cô tự làm thương mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận