Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 324-

Chương 324-Chương 324-
Chương 324 -
Ngày mùng bốn tháng giêng.
Trình Kiệt và Thu Cúc mang theo Mao Đâu quay trở vê nhà mẹ đẻ của Thu Cúc.
Bọn họ mang một túi bột mì, còn có hai con gà, cùng nhau cưỡi trên chiếc xe cũ của họ.
Loại xe đạp này không thể mang theo thứ gì đó quá lớn, Lý Thanh Vận cũng không muốn nó.
Năm sau cô chuẩn bị nhập ngũ nên không có ý định mua một chiếc, hơn nữa trong không gian của cô còn có một chiếc xe đạp mới tinh, chỉ là lấy ra ngoài thì có chút không tiện mà tôi, vì vậy mà khi Trình Kiệt hỏi cô có muốn mua hay không, cô đã từ chối.
Chuyện rời đi cũng rất bí ẩn, không dám nói khắp nơi, Trình Kiệt quyết định đem chiếc xe đạp này gửi đến nhà mẹ đẻ của Thu Cúc, để em trai cô ấy đi.
Một lần đi mất nhiều năm, không biết bao giờ mới trở về, phải để vợ rời xa gia đình, trong lòng anh ấy cũng cảm thấy rất áy náy, thứ này coi như là sự bồi thường của anh ấy đi.
Mẹ vợ và cha vợ thật sự không nỡ rời xa con gái, thế nhưng sau khi biết nơi bọn họ đến rất phồn vinh, là một nơi tốt tấc đất tấc vàng, bọn họ cũng đồng ý, so với việc ở lại đây chịu khổ, không bằng rời đi để có ngày lành, chỉ cân cô ấy sống tốt, bọn họ cũng yên tâm.
Cuối cùng vẫn là ôm con gái của mình khóc rống một trận.
Bọn họ đã già, sau này càng khó gặp mặt hơn.
Về phần em trai của Thu Cúc không chút bận tâm nào về chuyện chị gái phải rời đi, tập trung vào chiếc xe đạp, trong thôn cũng chỉ có gia đình đại đội trưởng mới có xe đạp, hiện tại nhà cậu †a cũng có, cậu ta đã ao ước chiếc xe đạp này của anh rể từ lâu, không nghĩ đến cuối cùng nó lại rơi xuống tay cậu ta.
Thu Cúc nhìn dáng vẻ âm thâm vui vẻ của cậu ta, trong lòng cũng lạnh đi nửa phần, nhưng mà, cũng không muốn tính toán chuyện này với cậu ta, cậu ta cũng chỉ mới hai mươi tuổi mà thôi, vẫn còn là một đứa trẻ lớn, muốn cậu ta giống như cha chống đỡ một gia đình, cũng không dễ dàng gì.
"Em trai lớn, trong nhà nhờ cả vào em, chăm sóc cha mẹ cho tốt, mọi việc đều phải suy nghĩ cẩn thận, đừng có giống một đứa con nít nữa, khiến người khác lo lắng."
"Chị cả, em biết rồi, chị yên tâm đi."
Bọn họ không biết, lần từ biệt này, kéo dài hơn mười năm.
Đêm ngày mùng bốn đó, một nhà Trình Kiệt mời Lý Thanh Vận đến ăn cơm tối.
Sáng sớm ngày mùng năm tháng giêng, cả nhà Trình Kiệt rời đi.
Đồ đạc trong nhà đều đã được thanh lý hết, chỉ còn lại một ít đồ đạc đơn giản, cũng không có thứ gì đáng tiền.
Sáng sớm Lý Thanh Vận đã thức dậy, luộc sáu quả trứng gà, hâm nóng mười cái bánh bao nhân thịt lớn, còn có một bình nước sốt tự cô làm, đều là một ít đồ ăn tiện lợi để ăn trên xe lửa.
Mang theo Đại Bảo, gấp gáp đi đến nhà họ Trình, cả nhà bọn họ đã chuẩn bị tốt mọi thứ ra ngoài.
"Chị dâu, may mà đuổi kịp, đây là một ít tấm lòng của em, mọi người ăn trên đường ởđi.' Lý Thanh Vận đưa một gói vải bọc cho Thu Cúc.
"Chúng ta đã chuẩn bị xong đồ ăn rồi, thật sự làm phiên em quá." Thu Cúc ngượng ngùng nói.
"Đúng vậy, cực khổ cho em rồi." Trình Kiệt đang cõng gì đó trên lưng, trong tay cũng cầm rất nhiều đồ vật.
"Anh Trình, chị dâu Thu Cúc, mấy tháng này hai người cực khổ nhiều rồi, giúp đỡ em không ít việc, đặc biệt là chuyện đi học của Đại Bảo, đều là do anh Trình lo liệu, cảm ơn hai người lắm. Sau này không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại, chúc cả nhà hai người thuận buồm xuôi gió, tiền đồ rực rỡ."
"Anh nhận lời chúc của em, khách khí quá rồi, Đại Bảo cũng là con nuôi của anh, sau này chúng ta còn có thể gặp lại, cũng chúc nhà em mọi việc đều thuận lợi, tiền đồ của Đình Chu càng ngày càng rộng mở, vận may chờ đợi ở phía sau hai người. Trình Kiệt nghiêm túc nói.
"Đúng a, Thanh Vận, chúng ta đã kết nghĩa cả đời, đừng quên chị dâu này a. Chị cũng không phải là một người lạc hậu, cần có một người con trai như thế, nếu như chị có một đứa con gái thì đã chỉ định cho Đại Bảo nhà em rồi, cả đời này chúng ta có thể làm thông gia rồi." Chị dâu Thu Cúc cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận