Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 172-

Chương 172-Chương 172-
Chương 172 -
Sở dĩ không bỏ trong không gian là bởi vì khi bỏ thứ gì trong không gian thì sẽ bảo quản nguyên vẹn thứ đồ đó, thịt ướp mà bỏ trong đó, thì sẽ không đạt được như mong muốn, cũng không thể hong khô được.
Sau đó chính là thịt lợn rừng, thịt của chúng rất cứng và dai, Lý Thanh Vận quyết định ướp muối thịt của nửa con heo, để bên ngoài làm bia đỡ đạn, những thứ còn lại thì cất trong không gian, muốn ăn thì lấy ra ăn cho tươi.
Thịt năm con lợn, lại thêm thịt còn lại của hai con lợn mà cô đã mua trước đó để ở trong không gian, còn có những loại thịt lung tung đủ để bọn họ ăn mỗi ngày, để đến mùa đông thậm chí là đến mùa hè mùa thu sang năm đều được.
Sau này chỉ cần một tuần, thậm chí là hai tuần tìm thím Giang mua ít thịt để bớt bị nghi ngờ, cả nhà bọn họ đã có thể có một cuộc sống khá đầy đủ.
Cố Đình Chu đều nghe theo sự sắp xếp của Lý Thanh Vận, chỉ đâu làm đó, anh giống như một cái máy ướp thịt không có cảm xúc.
Lựa ra thịt của nửa con heo ướp xong đặt ở góc nhà rồi che lại, ngày mai đống thịt này đều sẽ được chuyển vào hâm, chị dâu Thu Cúc thường xuyên đến nhà tìm cô, nếu như nhìn thấy thì sẽ bị lộ mất.
Hai người bận rộn xử lý xong, lúc nằm xuống đồng hồ đã chỉ mười một giờ, lại qua một ngày bận rộn, hai người chìm vào giấc ngủ.
Hôm nay đến công xã, sáng dậy Lý Thanh Vẫn nấu cháo cải xanh cùng trứng gà, khoai lang đỏ cho hai đứa bé ăn no.
Cuối cùng bệnh của Nhị Bảo cũng khỏi, nhưng vì muốn thằng bé được ổn định hơn, hôm nay cô vẫn tiếp tục cho thằng bé uống thuốc.
Ôn ào náo loạn cho uống được một ít thuốc, cả nhà mới thu dọn đi đến cửa thôn, Lý Thanh Vận mang theo cái giỏ to cô hay dùng theo thường lệ, chờ tới nơi lại lấy hàng hóa cất trong cái làn ra, hiện giờ bỏ nhiều quá thì sẽ gây chú ý.
Đã có mấy người ngôi trên xe, hai vợ chồng chào hỏi mọi người rồi đưa con ngồi lên, hiện giờ quan hệ của Lý Thanh Vận mới mọi người cũng đã tốt lên rất nhiều, mọi người gặp mặt cũng có thể nói chuyện đôi ba câu.
Lý Thanh Vận dạy Đại Bảo chào hỏi người khác, gọi ông nội bà nội.
"Ồ, hôm nay hai vợ chồng mang hai đứa nhỏ đi công xã hả?"
"Ôi, bé con cười với tôi này, nhìn trắng mềm múp míp quá, thế này thật làm người ta yêu thích.'
"Đúng thế, Nhị Bảo nhà cô giống như em bé trong bức tranh chữ phúc vậy, cười híp mắt."
"Đại Bảo cũng béo hơn trước rồi, nhìn cũng khỏe mạnh, cô nuôi con khéo quá.
Nói chuyện suốt cả một đoạn đường, rất nhanh đã đến công xã.
Đại Bảo nhìn dọc đường nhìn đến hoa cả mắt, cái gì cũng tò mò, cái gì cũng muốn hỏi, rồi kèm theo câu vì sao vậy mẹ.
Bé biến thành mười vạn câu hỏi vì sao, Lý Thanh Vận cũng kiên nhẫn trả lời bé những gì mình biết, sự ham học hỏi cũng quan trọng giống như sự chuyên chú, không thể phá hỏng.
Thải Hà đã chờ cô từ sớm, không có lòng dạ nào bán hàng, mắt cứ nhìn chằm chằm vào cổng, vừa nhìn thấy cô dắt bọn trẻ đi vào xã cung ứng đã vui mừng tỏ ý để cô ta ra nói chuyện.
Lý Thanh Vận lấy tiên giấy ra, mua cho Đại Bảo một bao gạo nếp, rồi đưa hai người đến chỗ cũ.
Cố Đình Chu không yên tâm để cô đi một mình, thế nào cũng phải theo cùng. Mặc dù tối qua đã bàn bạc xong rồi, nhưng anh vẫn sợ cô một mình không thể ứng phó được, không kiếm được tiên thì không sao, nhưng người thì không thể gặp chuyện được.
Vừa đến cổng, Thải Hà đã tới, cô ta quen đường quen lối gõ gõ cửa, không đến một hồi, đã có một người đàn ông xa lạ mở cửa ra.
Anh ta cười cười chào hỏi rôi mời bọn họ đi vào nói chuyện.
Người này chính là người anh họ lăn lộn ở chợ đen của Thải Hà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận