Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 196 -

Chương 196 -Chương 196 -
Chương 196 -
Tới nhà cũ, bọn họ cũng đã chuẩn bị xong, đang chờ bọn anh.
Cố Đình Hoa thấy anh hai mình đến đây, cô ta gọi một tiếng, mấy ngày nay Cố Đình Chu không phản ứng cô ta, khiến cô ta rất sợ hãi, tính cách anh hai cứng rắn nói một là một, cô ta thật sự rất sợ anh bỏ mặc cô ta.
Cố Đình Chu gật đầu đáp lại, anh đưa Nhị Bảo cho Đại Ni bế, lại dặn dò vài câu khi nào thì Nhị Bảo uống sữa, khi nào thì ngủ.
Cố Đình Hoa thấy anh tình nguyện đưa đứa bé cho Đại Ni, cũng không đưa cho cô ta, cô ta xấu hổ rụt tay lại.
"Đây là cơm trưa thím hai chuẩn bị cho mấy đứa, còn có một bọc kẹo trái cây, buổi trưa hấp nóng lại bánh bao, có thể chấm với tương ăn, đừng bế em trai vào phòng bếp, nguy hiểm. Đại Bảo, hôm nay con đừng chỉ lo ham chơi, phải trông em với chị gái, đừng để em đi loạn, sẽ bị ngã." Cố Đình Chu lo lắng dặn dò xong, anh đưa đồ cho Nhị Ni.
"Cha yên tâm, con sẽ chăm em.' Đại Bảo vốn hiểu chuyện, cũng rất biết chăm sóc Nhị Bảo.
"Cha nuôi, con cũng sẽ chăm sóc em Nhị Bảo." Tiểu Mao Đầu cũng vỗ ngực cam đoan.
Lúc này Cố Đình Chu mới đi ra ngoài cùng nhóm cha Cố, bọn họ đón Trình Kiệt, Thu Cúc, Nhị Ngư và Lý Thanh Vận, sau đó cùng nhau lên núi.
Lý Thanh Vận mặc một bộ đồ lao động nhẹ nhàng, đeo bao tay ni lông, cô mài sắc cái rìu tìm được ở nhà, hôm nay phải làm việc nặng, không đeo bao tay thì tay không chịu nổi.
Bình thường đốn củi phải lên núi cưa gỗ thành các đoạn, sau đó đẩy xe về nhà, sau khi cắt thành từng đoạn dài khoảng bốn mươi cm, thì dùng rìu trẻ nó thành mấy mảnh, xếp chồng lên nhau để sau này dùng, như vậy từ việc chặt củi đến bổ gọi là đốn củi.
Nhiệm vụ hôm nay của cô là bổ củi, làm một vài việc vặt, thế nhưng khi cô vừa cúi người mài rìu ở trong sân thì đột nhiên nghe thấy tiếng mở cổng, còn có tiếng bước chân, cô nhìn qua thì thấy một chàng trai choai choai.
"Chị Chiêu Đệ?" Người đến gọi một tiếng không chắc chắn.
"Em là?"
"Chị Chiêu Đệ, thật là chị rồi, đã lâu không gặp cũng không nhận ra em, em là Xuân Sinh."
Lý Thanh Vận suy nghĩ một lúc mới nhớ ra, đây không Xuân Sinh hàng xóm bên cạnh nhà mẹ đẻ sao, thằng bé đã lớn vậy sao, năm Lý Chiêu Đệ kết hôn, nó vẫn còn rất nhỏ.
Sao anh ta lại đến đây? Cô có cảm giác không ổn, vội hỏi: "Xuân Sinh, em tới là có chuyện gì sao?"
Chàng trai nhớ tới mục đích đến đây của mình, anh ta cũng bất chấp sự xấu hổ, do dự nói: "Chị Chiêu Đệ, chị mau trở về nhà đi, bác trai bác gái muốn bán chị Phán Đệ lên núi làm vợ người ta. Hôm qua em đi qua nhà chị, đột nhiên nghe thấy có người nhắc đến tên em, em với chạy tới thì thấy là chị Phán Đệ, chị ấy bị bác trai bác gái nhốt trong phòng, cửa sổ còn đóng gỗ.
Bác trai bác gái muốn tìm nhà chồng mới cho chị ấy, chị ấy không đồng ý, nên bị bọn họ nhốt lại. Sáng nay bọn họ sẽ dẫn người đi, chị mau trở về đi, nếu không sẽ không kịp. Đây là hai đồng chị ấy đưa cho em, để em đến truyền tin giúp chị ấy."
Xuân Sinh đưa tiên cho Lý Thanh Vận, không biết tại sao, anh ta nhận tiên đi một chuyến cũng yên tâm thoải mái, thế nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Lý Thanh Vận, anh ta lại xấu hổ nhận số tiền này.
Lý Thanh Vận đâu nghĩ nhiêu như vậy, cô nâng chiếc rìu trong tay lên, nói: "Xuân Sinh, đây là tiên em nên nhận được, em nhận lấy đi, cảm ơn em đã đến đây một chuyến, chị sẽ trở vê ngay lập tức với em."
Lúc này Cố Đình Chu đã đón người về, anh biết được tình hình, hai bên hợp lực lại, muốn đến nhà họ Lý cứu người, cần phải dẫn theo nhiều đàn ông khỏe mạnh, ngộ nhỡ xảy ra ẩu đả thì có người giúp đỡ.
Trình Kiệt có nhân duyên rất tốt trong thôn, anh ấy lập tức đi tìm người, cha Cố, Cố Đình Chu và Lý Thanh Vận xuất phát đến nhà họ Lý cứu người trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận