Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 392 -

Chương 392 -Chương 392 -
Chương 392 -
Lại nói tiếp.
Khâu Thục Hà lo lắng như con kiến bò trên chảo nóng, khi đang quay vòng vòng, cô ta đột nhiên nhớ tới Trân Kiến Bằng.
Giá như lúc đó mình không nhất thời xúc động ly hôn với anh ta thì tốt rồi!
Nếu không có ly hôn thì chính mình đã là phụ nữ có gia đình, cho dù cha cô ta và những người khác có bị đưa xuống, chính mình cũng không phải chịu liên lụy, nhiêu nhất là bị đơn vị đuổi việc, không cần đi theo họ đến nông thôn chịu khổ.
Nghĩ đến đây, Khâu Thục Hà hai mắt sáng rực lên, đây chẳng phải là con đường sống sót tốt nhất sao?
Dù sao Trân Kiến Bằng cũng chưa có kết hôn, thừa dịp kết quả thẩm tra của cha còn chưa ra, nếu chính mình đến yêu cầu anh ta tái hôn, thao tác một hồi, hẳn có thể tránh được kết cục chịu liên phụ hạ xuống
Cô ta còn tưởng rằng bản thân vẫn là cô gái yêu kiêu lúc trước, tùy tiện giơ tay, Trần Kiến Bằng sẽ làm theo bất cứ thứ gì cô ta bảo, ngoan ngoãn kết hôn lại với cô †a.
Nhưng không ngờ rằng lại chạm vào vách tường Trần Kiến Bằng này.
Mặc kệ cô ta nói nói năng lưu loát đến đâu, Trần Kiến Bằng cũng không dao động.
Lời dịu dàng cũng có, cầu xin cũng có, khóc lóc cũng có, đến lời tàn nhẫn cũng nói không ít.
Trân Kiến Bằng từ đầu đến cuối đều không dao động.
Khâu Thục Hà cuối cùng còn dùng đến cả chiêu mỹ nhân kế, nhưng Trần Kiến Bằng đã trực tiếp mở cửa khiến cô ta không thể thực hiện kế hoạch. Anh ta nói rằng bản thân đã xem mắt với một cô gái rất tốt, đã viết báo cáo kết hôn chuẩn bị kết hôn, bảo cô ta không cần đến đây quấy rây cuộc sống của anh ta.
Khâu Thục Hà lệ rơi đây mặt nhìn anh ta, không biết là bởi vì kế hoạch của mình thất bại, hay là bởi vì hối hận.
Theo tiến trình đẩy mạnh thẩm tra cha Khâu, Khâu Thục Hà không còn cách nào khác, cuối cùng dưới sự sắp xếp của người nhà, chẳng mấy chốc đã kết hôn với một nhân viên kỹ thuật trong nhà máy quốc doanh, đối phương là người góa vợ, đang sống cùng một đứa con trai.
Người đàn ông kia vốn đang kiêng kị hoàn cảnh gia đình bọn họ, sợ rằng bản thân cũng bị ảnh hưởng, không chịu đồng ý.
Nhưng để bảo vệ con gái không bị ảnh hưởng bởi gia đình, mẹ Khâu đã hứa hẹn sẽ cho cô ta mang theo số lượng của hồi môn lớn, mới khiến cho người nọ động tâm và đồng ý kết hôn với Khâu Thục Hà.
Ngày hôm sau hai người liên đi đăng ký kết hôn, người đàn ông nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp và dáng người của Khâu Thục Hà, trong lòng càng nguyện ý hơn.
Khâu Thục Hà nhìn thấy ánh mắt ghê tởm của anh ta, cảm thấy buồn nôn, nhưng hiện tại cô ta đã tâm như tro tàn, dù sao chỉ cần không phải Trân Kiến Bằng thì ai cũng như nhau, đều là dưa vẹo táo nứt.
Cùng ngày hai người đi đăng ký kết hôn, tiệc rượu cũng không tổ chức, Khâu Thục Hà đã bị người trong nhà đóng gói đuổi đi, dọn tới khu người nhà ở nhà máy quốc doanh mà người đàn ông Ở.
Bắt đầu rôi, điều khiến cô ta thống khổ và hối hận cả đời. Không bao lâu sau, Trân Kiến Bằng cũng kết hôn.
Vợ của anh ta là người xuất thân từ tỉnh Tứ Xuyên, sau khi được cha mẹ của anh ta ở quê hương xem mắt giúp, chính anh ta đã gật đầu đồng ý.
Rút ra bài học từ cuộc hôn nhân thất bại lần trước, lần này anh ta ngoan ngoãn nghe lời cha mẹ, tìm một cô gái ở quê nhà chính mình, đơn thuần lương thiện và biết sống đàng hoàng, không có nhiều tật xấu như trước.
Anh ta đã không thể chịu đựng được nữa, chỉ muốn giống những người đồng đội khác, sống một cuộc sống thoải mái chăn ấm đệm êm bên vợ con.
Hôn lễ được tổ chức đơn giản ở quê quán, sau đám cưới liên dẫn theo vợ mới cưới cùng bao lớn bao nhỏ trở về quân khu.
Theo thường lệ, muốn mời một vài đồng đội có quan hệ tốt uống vài chén. Vợ mới cưới của anh ta là một cô gái nông thôn cần cù và chăm chỉ, sau khi tới quân khu liên bắt đầu bận rộn trong ngoài, dọn dẹp trong nhà không nhiễm một hạt bụi, sau khi anh ta tan tâm trở vê, lân đầu tiên trong nhà có người làm đồ ăn chờ anh tan.
Đây mới là cảm giác như ở nhà mà anh luôn mong muốn, hai người đều nỗ lực vì một gia đình chung, chứ không phải màn kịch một người diễn.
Cơm nước xong xuôi, anh ta chủ động đi rửa sạch chén đũa, để vợ mình nghỉ ngơi.
Thời buổi này mọi người mời khách bình thường trong nhà chỉ có một người đi, rốt cuộc thì nhà ai cũng không giàu có gì, đều thắt chặt lưng quần kiếm sống.
Nhưng Trần Kiến Bằng suy xét đến việc vợ nhà mình mới đến, không quen biết một ai, cho nên cũng cố ý dặn dò mấy người đồng đội dẫn theo vợ mình tới ăn cơm chung.
Cũng coi như xây cho vợ mình một cái cục, làm quen lẫn nhau, sau này có tới có lui, cũng sẽ quen thuộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận