Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 1009 -

Chương 1009 -Chương 1009 -
Chương 1009 -
"Mẹ ơi, con muốn một chiếc cặp sách nhỏ hình con chó có được không?" Đại Bảo hỏi cô.
"Sao con lại muốn cặp sách nhỏ hình con chó? Còn đã nhìn thấy con chó rồi sao?" Trong thôn chỉ có một hai hộ nuôi chó, tuy đại đội cũng có nuôi chó nhưng Đại Bảo chưa từng nhìn thấy chúng thì phải.
Thời đại này ngay cả con người còn khó sống chứ đừng nói đến chó, đa số mọi người đều không muốn nuôi chó, bởi vì trong nhà cũng chẳng có gì đáng giá mà sợ bị trộm.
"Cha từng nói với con rằng cảnh khuyển trong quân đội rất oai phong, chúng không chỉ có thể giúp mọi người bắt tội phạm mà mũi cũng cực kỳ nhạy, bở vậy con mới muốn có cặp sách nhỏ hình con chó, được không ạ?' Hiếm khi Đại Bảo khao khát có được một món đồ như vậy, tất nhiên cô sẽ vui vẻ đồng ý.
Lý Thanh Vận chọn vài miếng vải màu sắc phù hợp rồi bắt tay vào làm.
Trước giờ cơm trưa, hai người bạn nhỏ đều đeo chiếc cặp sách yêu thích của mình trên lưng không chịu bỏ xuống.
Cô giữ Thu Cúc và Tiểu Mao Đầu ở lại ăn cơm bởi vì hôm này Trình Kiệt đi làm, không ở nhà.
"Lâu rồi không nấu cơm, cơm trưa hôm nay sẽ là cơm gạo trắng ăn kèm nấm hương xào thịt băm và ớt xanh xào thịt băm, ai thích thành đạm thì ăn nấm hương xào thịt băm, còn ai thích ăn cay thì chọn ớt xanh xào thịt băm nhé!”
Hai người bệnh tự giác chọn nấm hương xào thịt băm.
Lý Thanh Vận còn nấu thêm một tô canh rong biển và một tô canh trứng. Bọn họ ăn uống vui vẻ rồi uống thêm một ngụm canh rong biển ngon lành.
"Chiêu Đệ, tay nghê nấu ăn của em tốt thật đấy, thịt bằm này ăn với cơm rất thơm mà lại không tốn bao nhiêu thịt nữa chứ. Khi nào có thời gian rảnh em dạy chị nấu nhé, chị sẽ mua một ít thịt vê làm thành nước sốt, lúc nào thèm thịt thì lấy ra ăn. Ăn cơm nhà em xong chị cảm thấy cơm mà mình nấu là cơm của lợn." Thu Cúc ngượng ngùng nói.
"Chị dâu nói vậy là sai rồi, tay nghề của chúng ta cũng như nhau, chẳng qua em mạnh tay cho thêm nhiều dầu thôi. Chị dâu cả nhà em còn nói em bỏ nhiều dầu như thế dù có xào giày cũng ngon, ha hai"
Lời tự giễu của Lý Thanh Vận chọc cười mọi người.
Buổi chiều, Tiểu Mao Đầu buồn ngủ, vì vậy sau khi ăn cơm trưa xong chị dâu Thu Cúc đã dẫn cậu bé về. Lý Thanh Vận nhớ trong nhà đã hết thịt nên lấy một ít ra ngoài.
Cố Đình Chu đã biết về số vật tư trong không gian nên cô không lo lắng, cô chỉ sợ mấy người Phán Đệ và người ngoài hỏi cô về nguồn gốc của thịt.
Vì vậy cô phải xây dựng mối quan hệ tốt với thím Giang mới đảm bảo mọi người trong nhà đều có thể ăn thịt liên tục, mỗi lần cô chỉ cần mua một hai cân thịt rồi lấy thêm một ít từ trong không gian ra trộn lẫn với nhau, như thế người khác sẽ không biết được.
Trong khoảng thời gian nấy cô đã kết bạn được với thím Giang, cho nên cũng dễ giải thích hơn. Trùng hợp ngày hôm qua thím Giang vừa mang mấy quả trứng gà đến thăm Đại Bảo, nhà cô cũng nên đáp lễ lại, nhân tiện bàn về việc này luôn.
Được rồi, cứ quyết định làm như vậy đi. Suy nghĩ xong, Lý Thanh Vận bỏ hai cân bột mì trắng vào rổ rồi bưng đi ra ngoài.
Cô dựa vào trí nhớ của nguyên chủ mà đi tới nhà thím Giang.
Nhà của thím Giang nằm ở thôn, chồng của bà ấy dựa vào tay nghề giết lợn mà nuôi sống cả nhà. Cuộc sống của bọn họ khá sung túc, căn nhà mà họ đang sống bao gồm hai gian nhà ngói và vài gian nhà rơm.
Nhà họ cũng là một gia đình lớn đông con cháu.
Nhắc tới nhà ở, trước đây Lý Thanh Vận từng nghĩ đến việc lợp lại mái rơm mới nhưng vẫn chưa làm được, còn có nhà vệ sinh nữa, thật ra trong nhà cô cũng có rất nhiều việc cân làm, tình cờ hôm nay cô có thể hỏi thăm thím Giang thử.
"Thím Giang có nhà không?” Lý Thanh Vận đứng ngoài cửa gọi, không bảo lâu thím Giang đã chạy ra mở cửa.
"Chiêu Đệ, sao cháu lại tới đây, Đại Bảo sao rôi? Tối hôm qua thằng bé có khóc không?”
"Đại Bảo vẫn ổn, tối hôm qua nó khóc nháo hai lần rồi thôi, hôm nay tình trạng thằng bé tốt hơn nhiều rồi, cám ơn thím. Đây là chút tấm lòng của cháu thím phải nhận đấy nhé, cảm ơn thím hôm qua đã tới nhà cháu một chuyến." Lý Thanh Vận lấy túi bột mì trắng ra đưa cho bà ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận