Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 120 -

Chương 120 -Chương 120 -
Chương 120 -
Sau khi ăn xong, Đại Bảo rửa chén, Phán Đệ dệt áo, Lý Thanh Vận dọn dẹp vệ sinh trong nhà và giặt đồ, Cố Đình Chu đun nước nóng cho cả nhà chuẩn bị tắm.
Hai cậu bé gân như mỗi ngày đều phải tắm, Lý Thanh Vận cũng xối nước đơn giản, hai người bệnh thì dùng nước ấm lau sơ người, sau đó sẽ là Lý Thanh Vận giúp thay thuốc.
Người trong nhà đông, chia thao để dùng cũng là vấn đề, cũng may cha chồng có chút kỹ năng thơ mộc, rất nhiều thao gỗ trong nhà đều do ông ấy làm, không dễ gì mới đủ cho mọi người dùng.
Tuy nói đang ở niên đại khó khăn, nhưng mấy cái vệ sinh cơ bản cũng cần được duy trì.
Phán Đệ vê mặt cuộc sống không giúp được cô cái gì, mỗi ngày chỉ liên tục đan áo len, và giúp trông chừng Nhị Bảo, có thời gian sẽ câm kim đan áo.
Lý Thanh Vận hiểu cảm giác của cô ấy. Cô ấy sợ mình mất đi giá trị con người bị người khác khinh khi, kiếp trước cô cũng có một khoảng thời gian như thế, cố gắng lấy lòng cha mẹ, sợ bị cha mẹ ghét bỏ. Cho nên cô luôn cố hết khả năng để quan tâm đến cảm xúc của cô ấy, lắm lúc lại tâm sự cùng cô ấy, tạo cho cô ấy cảm giác mình có giá trị.
Buổi tối Trình Kiệt trên đường về ghé ngang nhà cô, bảo là ngày mai sẽ dẫn Tiểu Mao Đầu đi học, vết thương ở cổ họng về cơ bản đã lành lại rồi, hỏi cô ngày mai Đại Bảo có đi học không, anh ta giúp đưa đón Đại Bảo. Cuối cùng hai người hẹn mai tám giờ sáng anh ta qua đón cậu bé.
Cố Gia Linh không có trường học, mấy đứa trẻ xung quanh thôn muốn đi học thì đều phải đến trường tiểu học sát cổng thành gần công xã để đi học.
Đó cũng là ngôi trường gân thôn nhất, Trình Kiệt đang dạy ở đó.
Mấy đứa nhỏ trong thôn muốn đi học, thì mỗi ngày phải đi bộ hơn một tiếng để đến trường, đừng mong ngồi xe bò, dù gì không có nhà nào có điều kiện mỗi ngày cho con ngồi xe bò đến trường. Cho nên rất ít trẻ con trong thôn được đi học, trẻ nhỏ rất khó chịu được cái khổ này.
Cháu trai lớn của nhà thím Giang đang đi học ở trường tiểu học cổng thành, nghe nói cháu bà ta ở nhà ông bà ngoại gần công xã, tết hoặc lễ hay nghỉ hè mới về Cố Gia Linh.
Nghĩ lại thì cháu nội cũng hết cách, được đi học là điều tốt biết bao, người khác muốn học còn không có cơ hội, vừa hay ông bà ngoại của cậu bé ở gần đó, có thể cho cậu bé ở nhờ, mấy người thím Giang cứ cách một thời gian còn phải biếu lương thực và thịt cho nhà thông gia.
Niên đại này, được đến trường cũng là một việc xa xỉ, đặc biệt ở những vùng hẻo lánh.
Đại Bảo biết ngày mai được đi học, cậu bé đeo chiếc cặp chó nhỏ, vui đến ngủ không được lăn qua lộn lại trên giường lò.
Cố Đình Chu lại ôn tập một số thứ cho Đại Bảo thì cậu bé mới buồn ngủ, tự giác đi ngủ.
Hai đứa con ngủ hết rồi, thời gian còn sớm, hai người còn chưa ngủ, nằm trên giường lo trao đổi chuyện trong nhà.
Sau này Trình Kiệt giúp đỡ đưa rước con mình, nhất định không thể để người ta giúp không công, phải nghĩ cách tặng chút quà, bình thường anh ta không ở nhà, cũng cần phải tới lui với chị Thu Cúc nhiều hơn, giúp đỡ lẫn nhau mới đúng.
Ngày mai ở nhà cần thay nóc nhà.
Mẹ chồng đã giúp đỡ kéo đống cỏ khô qua, để ở trong sân.
Thời gian một ngày sợ là làm không xong, phải chia ra hai ngày làm, lúc đổi, còn phải di dời đồ trong nhà sang căn phòng khác, đợi đổi xong sẽ dọn về lại, ngày mai cô phải ở nhà coi nhà và giúp anh cả một tay.
Khi hai người chuẩn bị ngủ, Lý Thanh Vận bế Nhị Bảo đặt bên cạnh Cố Đình Chu, còn mình thì nằm cạnh Đại Bảo.
"Thanh Vận, qua đây. Cố Đình Chu nhỏ giọng gọi cô.
Hai ngày nay nằm cạnh cô, lâu lâu còn được lén hưởng chút thơm, anh nhanh chóng quen ngày tháng được ôm vợ ngủ, tuy là nóng.
"Hừ, em không thèm, em phải nằm cạnh Đại Bảo, anh tự mình ôm Nhị Bảo ngủ đi, tắt đèn!" Lý Thanh Vận vẫn ghim chuyện lúc sáng, tùy là vì tốt cho cô thì cũng không được lớn tiếng quát cô.
Cố Đình Chu trợn tròn mắt, ban sáng không phải đã dỗ xong rồi sao? Nhìn thái độ lúc sáng anh còn tưởng cô đã cho qua rồi, không ngờ còn ghim, chờ đến giờ tính lại với anh, đây có được coi như tự lấy đá đập vào chân mình không?
Tính khí của cô gái nhỏ thật ương ngạnh.
"Vợ ơi vợ à" Cố Đình Chu cách hai đứa nhỏ kéo kéo vạt áo của cô.
Lý Thanh Vận nhắm chặt hai mắt giả ngủ, chết cũng không nhượng bộ anh.
Chỉ nghe thấy âm thành ma sát xoạt xoạt, không bao lâu, cô đã bị người ta ôm từ phía sau vào lòng, cái ôm nóng hổi, nóng đến mức lưng cô ướt đẫm mồ hôi, người nào đó còn hài lòng nói: ˆVợ ơi ngủ nhé."
Đồ đàn ông chó, không có võ đức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận