Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 177 -

Chương 177 -Chương 177 -
Chương 177 -
"Đình Hoa, sao con lại nói như thế với anh hai con?" Hiếm khi cha Cố lớn tiếng gào lên với Cố Đình Hoa.
"Anh hai con như này cũng là vì tốt cho con." Mẹ Cố cũng vội vàng khuyên nhủ, kéo cánh tay của Cố Đình Hoa bảo cô ta im miệng.
"Vì tốt cho con, các người đều nói vì tốt cho con, thế bây giờ làm sao, anh hai đánh anh ta thành ra như vậy, anh ta chắc chắn sẽ không đến đón con nữa rồi. Bây giờ con còn đang mang thai, chẳng lẽ phải làm ầm tới mức ly dị và sẩy thai sao? Để cho người khác chế giễu, con có chết cũng không làm, quá mất mặt." Cố Đình Hoa vừa khóc vừa gào thét.
Nói trắng ra, cho dù là khoảnh khắc biết người đàn ông của mình có người khác, cô ta cũng chưa từng nghĩ tới việc ly dị, cô ta chỉ muốn xử lý người phụ nữ kia của anh ta, để cô ta không thể quấn lấy Tôn Chí Cường nữa, sau đó tự mình nắm được nhược điểm của người đàn ông, yên ổn sống tốt.
Trước nay cô ta luôn là một người hiếu thắng, đã quen tận hưởng ánh mắt hâm mộ của người khác, chắc chắn không cho phép cuộc đời mình xuất hiện vết nhơ như ly dị và bị cắm sừng thế này.
Nếu như ly dị, cuộc sống sau này của cô ta càng không có hy vọng, tái hôn cũng chỉ có thể gả cho những người góa vợ và ế vợ, vậy thật sự quá đáng sợ rồi, hơn nữa bây giờ trong bụng cô ta còn có một đứa con.
Vậy nên, trong lòng cô ta đã có lựa chọn từ lâu, đó là xử lý xong người nhà họ Tôn, sau đó sống thật tốt.
Cô ta không biết có một cụm từ là được voi đòi tiên, có câu nói là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, về mặt nguyên tắc, đã thỏa hiệp một lân cũng có nghĩa là phải thỏa hiệp cả đời.
Người nhà họ Cố đều nhìn cô ta với vẻ hơi không vui, cảm thấy cô ta hơi không biết tốt xấu, ngược lại Cố Đình Chu lại không nổi giận, mỗi Cố Đình Hoa thì vẫn chưa thể khiến anh không kìm chế được cảm xúc, anh chỉ hơi thất vọng thôi. Sau khi trùng sinh, anh đã nghĩ tới việc muốn thay đổi vận mệnh của cô em gái này, thế nhưng cô ta lại không nghe khuyên nhủ.
Những lời nhận xét này của cô ta lại khiến Lý Thanh Vận tức giận, muốn mắng cô ta ngay.
"Cố Đình Hoa, trong đầu em toàn chứa phân thôi hả? Người ta đã thả bãi phân trên đầu em, anh hai em có lòng tốt mới xử lý gã cặn bã giúp em, lòng tốt lại như lòng lang dạ thú, đừng để tới lúc người ta bán đi rôi cũng không biết. Đâu óc có bệnh thì đi chữa trị sớm đi, kẻo chậm trễ."
Vốn dĩ Lý Thanh Vận không muốn lo những phiên phức như này của Cố Đình Hoa, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, cô nhóc này không thích cô, cô cũng chướng mắt sự kiêu ngạo của Cố Đình Hoa, trước đó cũng chưa từng hỏi tình hình của cô ta, đều là Cố Đình Chu tự mình xử lý.
Thế nhưng, nghe cô ta nói ra những lời không biết xấu hổ này thì quan niệm đã hoàn toàn sụp đổ, chuyến này mà không mắng cô ta thì sẽ có lỗi với chính mình.
"Lý Chiêu Đệ, chị có tư cách gì mắng tôi, chị là do nhà tôi vung tiền mua về, đeo bám, muốn gả cho anh tôi, ăn bám nhà chúng tôi, chị đã làm mất hết thể diện của cả nhà. Các người là muốn nhìn tôi ly dị, để cho tôi trở thành trò cười đúng không, tôi không thèm, tại sao tôi phải ly dị, người làm sai là Tôn Chí Cường, tại sao tôi phải nhường chỗ cho người phụ nữ của anh ta." Cố Đình Hoa nghe thấy Lý Thanh Vận mắng cô ta, làm sao còn ngồi yên được, ngay lập tức đứng dậy vừa khóc vừa gào thét, nói năng xàm bậy.
"Cố Đình Hoa, em im miệng cho anh." Cố Đình Chu mặt mày xanh lét nhìn cô ta.
"Chị đeo bám thì đã làm sao, ít nhất mắt chị không mù, dù sao cũng dễ nghe hơn nhiều so với vài người có một đồng cỏ xanh trên đầu. Anh của em bằng lòng xài tiền vì chị, em muốn quản sao? Khuôn mặt này của em, cho không thì cũng không người nào đồng ý lấy em. Em ly dị hay không thì liên quan quái gì đến chị, thứ không biết tốt xấu." Lý Thanh Vận thẳng thừng quát lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận