Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 85 -

Chương 85 -Chương 85 -
Chương 85 -
Đến ngôi làng nơi mà em gái lớn gả qua đó, Lý Thanh Vận hỏi đường các thím đang làm công.
"Các thím ơi, cho hỏi nhà của Lý Phán Đệ ở đâu ạ?”
"Lý Phán Đệ của thôn họ Lý gả qua đây hả?" Một thím cao cao gầy gây đứng dậy hỏi.
"Đúng ạ." Lý Thanh Vận vui vẻ đáp.
"Cô là gì của con bé?" Thím đó hoài nghi nhìn cô.
"Tôi là chị cả của con bé, tôi đến thăm con bé.'
Nghe vậy, thím đó vội vã nói: “Cô là chị con bé ư? Vậy cô mau đi coi con bé đi! Nghe nói tối qua con bé từ nhà ngoại vê bị mẹ chông đánh đấy. Hôm nay cũng không thấy đến làm việc, bình thường đều làm chung tổ với bọn tôi." Mấy thím khác cũng phụ họa theo, người thì nói nghe thấy tiếng hét thảm thiết, người thì nói đánh đến mức mặt mũi bâầm dập, trên người không chỗ nào lành lặn, giống như tận mắt nhìn thấy vậy.
Lý Thanh Vận sốt ruột đi về phía con đường mà cái thím cao gầy chỉ cho.
Không bao lâu đã đến trước một ngôi nhà nhỏ.
Cửa nhà đang mở.
Cô liền tiến vào, một người phụ nữ gầy yếu đang quay lưng với cô phơi nắng cà tím.
"Cho hỏi... đây là nhà của Lý Phán Đệ đúng không?”
Người phụ nữ quay đầu lại nhìn cô: "Chị, sao chị lại đến đây?"
Đó mà gọi là mặt mũi sao? Lý Thanh Vận nhìn mà không câm được nước mắt. Mặt mũi bâm dập, một bên mặt sưng to, vùng mắt ứ máu híp thành một sợi chỉ.
Trong ký ức của nguyên thân, tuy em gái lớn không xinh đẹp như cô, nhưng cũng được coi là tiểu gia bích ngọc*, thanh tú dễ nhìn.
(*Điển cố, nghĩa gọn là chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường)
(*Điển cố, nghĩa gọn là chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường)
Thế nhưng bây giờ vẫn còn là em gái lớn của cô sao?
Người phụ nữ kêu lên, nhìn thấy phản ứng của chị gái liên vội vàng quay lưng đi, lệ nóng tuôn trào. Để chị cả nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của mình như bây giờ thật sự là quá lúng túng.
"Gái lớn, là ai đã đánh em? Nói cho chị." "Chị, chị đừng hỏi nữa, mau quay về đi. Em vẫn rất tốt." Hình như em gái sợ ai đó nghe được nên không ngừng đẩy cô ra ngoài cửa.
Lý Thanh Vận nhận thấy cô ấy đang đi khập khễnh liên ngôi xổm xuống, hai tay nhẹ nhàng vén ống quần rộng rãi lên xem.
Bên trong ống quần là cẳng chân thon gây trải đây vết thương. Vết thương cũ mới chồng lên nhau, nhất là vùng cảng chân máu thịt lẫn lộn, gần như lòi ra cả xương, nhưng chỉ được bôi qua loa chút thuốc đỏ.
Một chân đã như thế này rồi, chưa kể đến những chỗ khác trên người có vết thương nặng hơn hay không.
"Chị à, không sao, chị mau đi đi.' Em gái lớn còn định đuổi cô đi.
Lý Thanh Vận không kìm nén nổi nữa, lệ tuôn như mưa.
"Gái lớn à, vì sao em không nói cho chị biết? Em gái đáng thương của chị." Lý Thanh Vận ôm chầm lấy em gái mà giống như đang ôm lấy bộ xương khô, cả người không được hai lạng thịt nữa.
Phán Đệ đáng thương, cô ấy đã phải chịu sự hành hạ vô nhân tính như thế nào, cô ấy mới hai mươi tuổi thôi mà.
Cơn thịnh nộ cuộn trào mãnh liệt tích tụ trong lòng Lý Thanh Vận.
Lúc này, một người phụ nữ trung niên vừa đen vừa béo đi từ trong nhà ra. Bà ta đánh giá toàn thân Lý Thanh Vận một lượt.
"Chà, đây là chị gái của Phán Đệ hả? Đến thì đến thôi, còn mang quà cáp làm gì. Nói xong liền muốn giật lấy giỏ mây trên tay cô.
Lý Thanh Vận hất tay bà ta ra.
"Vết thương trên người em gái nhà tôi là ai đánh?" Cô lạnh lẽo hỏi.
"Cô xem cô nói kìa, ai đánh nó chứ? Là do nó làm việc tự ngã, tôi còn mua thuốc đỏ cho nó nữa đấy."
"Ngã hả? Được, vậy tôi muốn tìm công an xác minh thử xem, những vết thương này rốt cuộc là do ngã hay là bị đánh. Tôi tin người có mắt đều nhìn ra được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận