Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 55 -

Chương 55 -Chương 55 -
Chương 55 -
Lý Thanh Vận có được tiên giấy nên trong lòng cũng an tâm, nghĩ thâm bữa ăn tối nay phải tiếp đãi tốt một chút, như vậy "ông chủ" mới càng thêm vui vẻ, cuộc sống sau này của cô mới càng tốt.
Đúng vậy, cô quyết định sau này sẽ xem Cố Đình Chu xem như ông chủ của mình, bản thân mình thì làm người giúp việc giúp anh trông con chăm lo việc nhà, nghĩ như vậy thì ngay lập tức cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Nhưng quan trọng nhất là tuy vừa mới gặp Cố Đình Chu nhưng trong lòng cô không cảm thấy bài xích cũng không thấy chán ghét, bê ngoài của anh đẹp trai lại đàng hoàng, rất nam tính, cách nói năng không tâm thường, lịch sự, chững chạc lại đầy sức sống, một nét đẹp mâu thuẫn đan xen lẫn nhau.
Thật tình giúp anh làm việc cô cũng không thấy khó chịu, nói cho cùng người đàn ông này vẫn vô cùng hợp mắt cô.
Sắp xếp mọi chuyện ở phòng bếp xong xuôi, xới đất còn thừa vào lúc sáng cũng đã xong, tưới thêm mấy chậu nước thì hầu như đã xong việc.
Khi vừa trở lại sân trước thì ông bà nội của Đại Bảo đã qua đến đây.
Đại Bảo còn nhỏ, không giải thích được rõ ràng, nghe cháu nội nói cha của thằng bé bị người đưa về bằng xe, nằm ở trên giường không thể cử động, mẹ bảo thằng bé kêu bà nội đi qua thương lượng công việc.
Làm cho hai người lớn tuổi sợ tới mức hồn bay phách lạc, cha Cố ôm lấy cháu nội chạy một hơi qua tới, đổ mồ hôi đây người.
Cũng bởi cái sân nhỏ này của bọn họ hơi xa một chút, mà anh lại trở về lúc sáng khi mọi người bắt đầu đi làm việc, nên tất cả mọi người đều không biết.
Cũng may biết con trai mình không có việc gì, chỉ là bị thương mà thôi, lúc này hai ông bà mới an tâm.
Gia đình thằng hai vốn còn có hai đứa con trai cần nuôi nấng, lại có một người vợ không nên thân, nếu lỡ như thằng hai có chuyện gì không may hoặc là xuất ngũ trở về thì cái nhà này cũng muốn sụp.
Người lớn thì không sao, chỉ tội nghiệp hai đứa nhỏ, trong lòng của người lớn tuổi thì luôn yêu thương cháu của mình.
Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.
"Chiêu Đệ à, con gọi mẹ đến đây có chuyện gì sao?" Mẹ Cố nhìn thấy Lý Thanh Vận đẩy cửa bước vào thì nhanh chóng đứng dậy hỏi.
Trong lòng bà ấy cũng đang rất lo lắng, lần này thằng hai bị thương trở vê, vợ thằng hai đừng lại làm ra chuyện gì, nếu vết thương này không được chăm sóc tốt để lại di chứng cũng không tốt.
Lý Thanh Vận gọi một tiếng cha mẹ để chào hỏi, rửa sạch tay rồi mới nói: "Không phải đồng đội của Đình Chu đưa anh ấy về sao, dù sao cũng đi từ xa tới đây, chúng ta cũng phải tiếp đãi ổn thỏa một chút.
Mà đúng lúc này thời gian không khéo, không mua được thịt, trong nhà cũng chỉ còn một chút xương sườn, con nghĩ tối nay giết một con gà, rồi nhìn xem có thể tìm mua một con cá nữa hay không.
Nhà của con không nuôi gà, nếu bên nhà mẹ có con nào thích hợp thì mẹ bán cho con một con.”
Nghe Lý Thanh Vận nói xong thì hai ông bà yên tâm hơn một ít.
Có thể nghĩ đến việc tiếp đãi khách đến nhà là tốt rồi, chỉ cân cô không làm ra chuyện gì xấu hổ thì muốn sao cũng được.
Lý Thanh Vận không biết yêu cầu của cha mẹ chồng đối với mình thấp như vậy, nếu không thì cô cũng nên nở nụ cười.
Một người tốt bụng mà làm một chuyện xấu, mọi người sẽ mắng nhiếc cô ta, chửi bới cô ta.
Nhưng nếu là một người xấu làm được một chuyện tốt, thì ngược lại mọi người sẽ khen ngợi, ca tụng cô ta.
"Lát nữa bà vê bắt giết con gà mang qua đây, còn tôi đợi lát nữa đến hỏi anh tư xem hôm nay có bắt được cá hay không, nếu có thì tôi mang một con lại đây." Cha Cố dặn dò mẹ Cố.
Sau đó lại nói với Lý Thanh Vận: "Vợ thằng hai này, trong khoảng thời gian này con phải vất vả, người một nhà không nói lời khách sáo, cũng đừng nhắc tới tiên bạc, chỉ cần cuộc sống các con tốt đẹp thì cha mẹ cũng an tâm.”
Hèn gì cha Cố có thể đảm nhiệm chức trách của một vị thôn trưởng, hiểu biết rất rõ vê lòng người, lời nói có thể khống chế người khác.
Chỉ nói mấy câu ngắn ngủn mà đã có thể làm cho con dâu vui vẻ, tự nguyện bằng lòng chăm sóc con trai đang bị thương của mình, đồng thời lại có thể giải quyết vấn đề.
Tuy rằng hiện tại Lý Thanh Vận đã thay đổi linh hồn, nếu ông ấy không nói những lời này thì cô cũng sẽ tận tâm chăm sóc người bệnh.
Không thể không nói, lo lắng hết lòng hết dạ như vậy đều là vì đứa nhỏ.
"Vậy cũng được, vậy con chuẩn bị các món khác trước, buổi tối cha mẹ cũng đừng nấu cơm, đều qua bên này ăn đi, cũng đã lâu rồi Đình Chu mới trở lại.' Lý Thanh Vận vốn tính là phải trả tiền, nhưng ngẫm lại thì lại không quá phù hợp với hình tượng keo kiệt của Lý Chiêu Đệ bèn quyết định sau này nếu có cơ hội thì sẽ tặng các món khác để bù lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận