Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 121-

Chương 121-Chương 121-
Chương 121 -
Hôm nay nhà có việc, Lý Thanh Vận dậy rất sớm, mở màn rơm ra kiểm tra tình trạng lên men của hạt dẻ, đoán chừng đến trưa là có thể bóc vỏ lụa ra rồi.
Hạt dẻ và nấm phỉ cô đã lén lấy ra rồi, đẩy đống hạt dẻ ở một góc sân cho lên men.
Nếu như có người hỏi, cô sẽ nói do Nhị Ngưu giúp đỡ đem về đây, dù gì Nhị Ngưu cũng bởi vị giao củi đốt nên cũng sẽ hay qua đây, cũng hay giúp đỡ cô, không sợ lộ tẩy.
Hạt dẻ tươi mới hái xuống không bóc vỏ ngay được, nhất định phải chất đống để nó lên men, sau đó dùng gậy gõ, là có thể bóc vỏ lụa hạt dẻ ra, cuối cùng là phơi khô dùng để ăn.
Phương pháp xử lý cô đương nhiên biết, đều là Cố Đình Chu nói cho cô biết.
Làm xong bữa sáng, tắm gội sơ qua.
Đúng lúc này anh cả Cố vác thang gỗ qua đây, vẫn còn sớm, chắc là muốn nhân lúc ban ngày trời mát làm nhiều hơn chút.
"Anh cả, sớm vậy?"
"Anh qua đây chuẩn bị đống cỏ khô đó trước, nhân lúc sáng sớm trời mát làm thêm chút, em dâu cứ kệ anh, cứ lo việc của em." Cố Đình Xuyên vừa đến là đi thẳng đến đống cỏ khô.
Lý Thanh Vận cũng không nói nhiều, vào nhà nói với Cố Đình Chu là anh cả đến rồi.
Cố Đình Chu đưa bình sữa của Nhị Bảo cho cô tiếp tục cho con ăn, còn mình thì chống gậy batoong đi ra.
Sau khi Lý Thanh Vận cho Nhị Bảo uống sữa xong, lại thay tã rồi cho cậu bé tiếp tục ngủ, Đại Bảo cũng thức dậy, hôm nay là ngày đầu tiên cậu bé đi học. Cậu bảnh chọe mặc lên mình áo khoác và quân ngắn mà Lý Thanh Vận làm, và đôi giày vải mới mua ở xã cung ứng, giày này lúc trước cậu bé không nỡ mang, vẫn luôn đi đôi giày cỏ cũ, lâu lâu thì lấy đôi giày vải kia ra ngắm. Xong xuôi cậu bé còn đeo lên chiếc cặp mẹ mới mua, chạy ra sân lan tỏa niềm vui của mình.
Lý Thanh Vận cũng không cản cậu bé lại.
Cố Đình Chu ngôi trên ghế xếp thu dọn đống cỏ khô, trong bếp Phán Đệ cũng dậy giúp canh lửa bếp lò, làm những việc mình có thể làm.
Mấy ngày này Phán Đệ cũng đã dân quen cuộc sống trong nhà, lúc đầu cô ấy ngay cả thịt cũng không dám gắp, sợ bị khinh khi, ở lâu rồi, cô ấy biết cuộc sống thường ngày của chị cả đều như vậy, cũng không quá căng thẳng câu nể nữa.
"Phán Đệ, được không? Hôm nay chị bận, không chăm được cho em, bản thân em tự cẩn thận cái đùi của mình nhé."
"Chị yên tâm, em biết nặng nhẹ, hôm qua thím có đưa qua cho em một cây batoong, em sử dụng một ngày cũng đã quen rồi, tay nghề của chú rất tinh xảo, làm gì cũng y vậy, dùng rất tốt. Phán Đệ vui vẻ nói.
Có cây batoong này, cô ấy làm việc cũng tiện lợi hơn nhiều.
"Đúng ha" Cô cũng đồng ý, cha chồng cô thật khéo tay.
Lý Thanh Vận càng hiểu thì càng nể phục cha chồng mình, lúc nhỏ làm thư đồng cho người ta, tự bản thân ông ấy cũng nỗ lực học được không ít kiến thức, tuổi trẻ lại đi nhập ngũ báo quốc, đứng tuổi quay về cưới vợ sinh con, vì kế sinh nhai của cả nhà, lại theo người ta học thủ công mộc.
Tủ lớn nhỏ trong nhà, thao rửa mặt, giá đỡ, thùng chậu, bàn ghế, đều là do ông ấy làm. Còn cả cái giường nhỏ Nhị Bảo nằm chơi mỗi buổi sáng, và những thứ đồ chơi linh tinh của trẻ con, đều là tác phẩm của ông ấy.
Tác phẩm của một người có thể thể hiện rõ tính cách của người ấy. Những món đồ nội thất đồ chơi này hình thù đơn giản ưa nhìn, sử dụng vật liệt tốt, không hoa hòe sặc sỡ, khi nhìn ngược lại cảm nhận được cái đẹp của phong cách cổ xưa.
Cố Đình Chu còn nói, hồi anh còn nhỏ có cùng cha chồng cô đi đến nhà người khác làm nội thất gỗ, mỗi lần làm đều làm liên mấy ngày, thậm chí có khi là hơn mười mấy ngày, tiếc là từ rất sớm anh đã nhập ngũ, công việc thủ công mộc chỉ biết sơ sài, ngược lại là anh cả Cố đã học được tay nghề ngành này.
Hiện giờ có lúc khi nào có nhà có đám rước dâu cần làm đồ nội thất, hoặc là sửa nhà, điêu khắc cửa nẻo, vẫn sẽ mời hai người bọn họ đến làm, trong những thôn lân cận cũng chỉ có hai thợ mộc là họ thôi.
Giờ mời thợ mộc đến làm tận nhà, tiên công mỗi ngày là một đồng, kèm theo bao cơm cho thợ mộc, có thể nào thì cũng sẽ làm bữa ngon đãi thợ mộc, bởi vì những món đồ họ làm ra có thể sử dụng nửa đời thậm chí cả đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận