Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 89 -

Chương 89 -Chương 89 -
Chương 89 -
'Phán Đệ, chị cho em hai con đường, em tự chọn lấy. Cách một, chị tố cáo nhà họ Hàn, khiến họ nhận được sự trừng phạt thích đáng. Còn em ly hôn với hắn ta, chị đưa em qua đó. Cách hai, chị để các đồng chí công an tổ chức hòa giải, bắt nhà họ Hàn cam đoan sau này sẽ không đánh em nữa, ngoài ra họ phải bôi thường cho em, em sẽ tiếp tục chung sống với người ta.
"Chị, không được, không được đâu, bọn họ không phải là người, bọn họ là ác quỷ. Lúc trước em cũng từng tố cáo họ với đại đội trưởng và trưởng thôn, hai người đó cũng từng phê bình nhà bọn họ, nhưng khi về họ lại trói em để đánh đập. Em sợ lắm, em thà chết, em thà chết cũng không về, chị đừng đưa em về lại đó, em van xin chị." Phán Đệ ôm chặt lấy mình, dường như vừa nhìn thấy cảnh tượng nào đó khủng khiếp lắm.
Trước khi ra ngoài cùng chị gái, Phán Đệ đã từng nghĩ hay là cứ thế đi, cố gắng chịu đựng, tiếp tục làm một cái xác biết đi, đến ngày nào đó không nhẫn nhịn được nữa, cô sẽ giải thoát cho bản thân.
Song, sau khi rời đi, Lý Phán Đệ mới phát hiện thế giới ngoài kia tốt đẹp đến vậy. Có chị cả ở đây, cô rất an toàn, cô không muốn bị đưa về nơi đó.Docfull. vn- đọc tr miễn phí
Lý Thanh Vận biết, có thể Phán Đệ đang chịu đựng sự căng thẳng và chướng ngại tâm lý.
"Vậy hãy ly hôn đi!" Lý Thanh Vận thở dài.
Lý Thanh Vận cũng thiên vê phương án ly hôn, là một thanh niên mới của thế kỉ hai mươi, cô không muốn khoan nhượng với sự bạo hành.
Tuy nhiên, đây vẫn là thập niên sáu mươi, cách nhìn của mọi người với phụ nữ từng ly hôn vẫn chưa thể sánh bằng thế hệ sau. Do đó, cô để cho em gái mình tự lựa chọn, song cô không mình lại nàng đối phương xúc động đến vậy.
Lý Thanh Vận bảo Đại Bảo chạy qua phòng phía đông để chơi với em trai.
Ba người ở lại nhà chính bàn bạc những chuyện xảy ra sau đó.
Phán Đệ cảm thấy mờ mịt về tương lai của mình, nhưng miễn là cô được rời xa nhà họ Hàn, cô sẽ chấp nhận tất cả hậu quả có thể xảy đến.
Hơn nữa, ly hôn nhiều lắm cũng chỉ phải nghe vài lời đồn và cười chê của người đời, không ly hôn thì sẽ bị bạo hành mắng chửi ngày này qua tháng nọ, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng.
'Phán Đệ, em nhớ lại đi, nhà họ Hàn có điểm yếu nào mà chúng ta có thể bắt thóp không?"
Cố Đình Chu cũng ủng hộ ly hôn, song, bọn họ phải đứng trên điểm cao của nền tảng đạo đức, khiến nhà họ Hàn bị sa cơ thất thế rồi mới ly hôn. Nếu vậy mới có thể giảm bớt thiệt hại mà cô em vợ phải gánh chịu.
Anh hồi tưởng lại kiếp trước, vì vốn không có thiện cảm với vợ nên anh cũng không quan tâm đến việc của nhà cô cho lắm.
Về sau, anh nghe người ta nói cô em vợ này mất sớm vì bạo bệnh. Hoá ra cô ấy không chết vì phát bệnh đột ngột mà là do bị đánh đập ngược đãi lâu ngày đến chết. Do đó, anh cũng tán thành ly hôn, hơn nữa còn phải trả thù đám người kia thật nặng.
"Bắt thóp à... Em không biết, thực sự không biết. Cả nhà họ là một lũ điên, em như đứa hầu nhà họ, chỉ hơi làm mếch lòng họ là sẽ bị nhốt lại đánh đòn, không cho ăn uống vài ngày liền. Mẹ chồng lấy kim chích em, Hàn Đông thích quất em bằng thắt lưng, treo em lên mà đánh, cha chồng vắng nhà cả năm, mỗi lần về nhà là lại săm soi đánh giá em như thể một con gia súc. Bọn họ không cần làm việc, có rất nhiều tiên, cũng không coi em là con người, bắt em làm trâu làm ngựa cho họ. Cha chồng nói với người ngoài là ông ấy đi làm thuê ở vùng khác, nhưng lần nào trở vê cũng đưa cho mẹ chồng và Hàn Đông rất nhiêu tiên. Em từng lén nhìn trộm, nhiêu tiên như thế này này... Phán Đệ huơ tay múa chân diễn tả.
"Đều là đại đoàn kết sao?" Cố Đình Chu đặt câu hỏi ngay.
Là một quân nhân nhạy cảm, anh lập tức lọc ra một thông tin quan trọng trong lời mô tả khoa trương của cô em VỢ.
Một người đàn ông trung niên, ở nơi khác cả năm trời nhưng lại có thể mang rất nhiều tiên về nhà.
Ông ta hành nghề gì để kiếm ra tiền? Anh là quân nhân nhưng tiên lương cũng chỉ được mười mất đồng thôi.
Còn người đàn ông nông thôn kia cứ cách một thời gian lại mang một số tiền lớn vê nhà, thảo nào ông ta có thể bỏ một trăm đồng cho con trai mua vợ.
"Vâng!" Phán Đệ khẳng định.
Lý Thanh Vận hiểu ra, trong chuyện này có gì đó rất bất thường.
"Chúng ta báo công an luôn đi, để đồng chí công an giải quyết."
Cố Đình Chu suy nghĩ một chút rồi nói: "Không, đây không phải chuyện bình thường mà công an có thể xử lý. Ngày mai anh sẽ lên công xã một chuyến, có lẽ sẽ nghĩ ra cách giải quyết."
Hai người ngầm hiểu bức ngoặt của sự việc là đây. Hiện giờ vấn đề không còn là ly hôn hay không, chắc chắn phải ly hôn rồi. Hơn nữa, nhà họ Hà có khả năng gặp hạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận