Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 176 -

Chương 176 -Chương 176 -
Chương 176 -
Nghĩ đến đây, Cố Đình Hoa cắn chặt môi, để mình không rơi nước mắt.
"Chuyện không giống như cậu nói nhỉ, không băng đi hỏi người tình của cậu một chút xem, để trả lại công bằng cho cậu? Cậu không sai à, nhà các cậu đã nhốt Đình Hoa trong nhà bao nhiêu ngày rồi?
Tôn Chí Cường, đàn ông đàn ang, người làm chồng, làm ra chuyện mất mặt như thế, cậu còn mặt mũi tới tận đây xin Đình Hoa về với cậu, là cảm thấy con gái nhà họ Cố chúng tôi dễ bắt nạt đúng không?
Không phải cậu muốn chịu đòn nhận tội sao? Được thôi, chịu một trận đòn roi của tôi rôi nói chuyện cũng không muộn."
Cố Đình Chu nghe xong thì chán ghét không chịu nổi, anh nắm cành mận gai ngay dưới chân, đi lên đánh vào lưng Tôn Chí Cường, vụt vụt mấy cái.
Đánh tới nỗi Tôn Chí Cường kêu cha gọi mẹ, lăn lộn trên mặt đất, Cố Đình Chu thì không chịu dừng, cành mận gai giống như có mắt cứ quật lên người anh ta.
"Cha mẹ cứu con với, oa, đau quá, đau chết con mất." Lần này anh ta khóc thật, nước mắt nước mũi dính đầy mặt.
Cha Tôn mẹ Tôn nhìn đến ngốc luôn, người anh trai này thật sự xuống tay được.
Mẹ Tôn vội vàng đi tới kéo tay Cố Đình Chu, muốn đoạt lấy cành mận gai: "Anh hai Đình Hoa, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa."
Lý Thanh Vận đã đứng ở cửa xem trò hay được một lúc, lúc này nhìn thấy mẹ Tôn định ra hỗ trợ, sao có thể để bà ta được như ý, nhanh chóng đi tới, kéo tay ngăn cản mẹ Tôn lại. Mặc dù cô cũng không thích cô em chồng này, nhưng đàn ông tệ bạc thì phải chịu trừng phạt.
"Thím à, thím đừng qua đó, cẩn thận bị thương bây giờ, cành mận gai nhỏ như thế, đánh chỗ nào cũng đau lắm đó.
Cành mận gai này không phải là mọi người mang tới để chịu đòn nhận tội hay sao? Không dùng đến thì làm sao thể hiện được lòng thành của mọi người.
Mẹ Tôn thầm nghĩ cô gái này khỏe thật, giữ chặt lấy hai tay bà ta, để bà ta nhìn đứa con trai của bà ta chịu khổ trên mặt đất.
Bà ta chỉ có một đứa con trai, yêu thương từ nhỏ đến lớn, muốn gió có gió muốn mưa có mưa, nào có phải chịu khổ sở thế này, bà ta và chồng bà ta còn chưa đụng đến một đầu ngón tay của con trai mình. Nếu như không phải đứa cháu đang ở trong bụng Cố Đình Hoa, còn cả mặt mũi của con trai, bà ta sẽ không để con trai mình tới đây nhận lỗi, còn phải chịu tội như thế đâu.
Nếu không thì để con trai bà ta chịu khổ chút đi? Dù sao thì đánh cũng đã đánh rồi, đánh xong trận này thì người nhà họ Cố cũng hả giận, rồi cứ thế cũng qua chuyện.
Cha Tôn thấy mẹ Tôn bị quấn lấy như thế, cũng vội vàng đi lên "khuyên nhủ': "Anh hai Đình Hoa à, đừng đánh nữa, đủ rồi đủ rồi, nếu mà đánh nữa sẽ hỏng mất, nó biết sai rồi, sau này tôi sẽ quản nó thật chặt.'
Anh cả Cố đi tới chặn cha Cố lại: "Bác Cố đừng qua đó, cẩn thận em trai cháu không biết nặng nhẹ, sẽ làm bác bị thương.'
Cha Cố mẹ Cố hả giận vô cùng, phải dạy dỗ anh ta như thế, một thằng khốn nạn, dám đối xử với con gái bọn họ như thế.
Tôn Chí Cường bị đánh tới gào khóc thảm thiết, Cố Đình Chu lần nào quật cũng trúng vào anh ta, đánh đến anh ta lăn lộn đầy đất, dây mây nhỏ dài cứ vùn vụt, nhìn như bay bổng trên người anh ta, nhưng thật ra đau đến thấu tim gan, cảm thấy như đánh thẳng vào trong linh hồn.
Anh ta nhìn cha mẹ không thể giúp được anh ta, chỉ có thể chịu đựng đau đớn toàn thân, cố gắng hết sức bò dậy, nhấc chân bỏ chạy.
Cố lão nhị điên rồi, anh ta cảm thấy Cố Đình Chu muốn đánh chết anh ta, nếu còn không chạy thì sẽ không giữ được mạng nhỏ này nữa.
Cha Tôn mẹ Tôn thấy con trai bỏ chạy thì vội vàng đuổi theo.
Mẹ Tôn còn quay đầu lại ném ra một câu độc địa: "Nhà mấy người ức hiếp người ta quá đáng, nếu mà đánh hỏng con trai tôi, thì nửa đời sau, Cố Đình Hoa đừng mong sống yên ổn."
Nói xong thì cũng xách luôn điểm tâm mang đến để trên mặt đất đi.
Bởi vì có chút âm ï, nên hàng xóm xung quanh cũng tới hỏi chuyện gì đã xảy ra, mẹ Cố không có tâm trạng trả lời qua loa, chỉ bảo là hai vợ chông son cãi nhau, không có chuyện gì lớn rồi đuổi bọn họ đi.
Cả nhà ngồi lại với nhau, thương lượng xem nên xử lý chuyện này như thế nào.
Cha Cố mẹ Cố còn chưa lên tiếng, Cố Đình Hoa lại không ngồi yên được nữa.
"Anh hai, anh dạy dỗ anh ấy một chút là được rồi, sao lại đánh thành như thế, giờ anh ấy chạy mất rồi, em lên cũng không được xuống cũng không xong, phải làm thế nào đây?”
Cố Đình Chu thâm nghĩ đứa em gái này không cứu được nữa rồi, hơn phân nửa là sẽ đi theo con đường cũ, bản thân đã cố hết sức có thể để cứu cô ta, nhưng có làm thế nào thì cô ta vẫn cứ đâm đầu vào chỗ chết.
Lý Thanh Vận hết nói nổi trợn tròn mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận