Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 428 -

Chương 428 -Chương 428 -
Chương 423 -
Ngày hôm sau, mẹ Giang và Thanh Hoan làm việc ở trong nhà máy gia công, cả hai chạy đua với thời gian để làm việc.
Hôm nay, Lý Thanh Vận và Bạch Ngọc chịu trách nhiệm việc bán hàng hóa.
Tối qua, Lý Thanh Vận đã suy xét suốt một đêm, cô cảm thấy chuyện gia công này vẫn nên tìm người trong nhà tới làm mới đáng tin cậy.
Hiện tại, thị trường này đang hoạt động sôi nổi, tạm thời còn chưa tìm ra ai khác bán những bộ quần áo hợp thời trang này, nhưng chắc chắn là những kẻ bắt chước sẽ mọc lên nhanh như nấm mọc sau cơn mưa.
Thiết kế là linh hồn ở trong cửa hàng. Nếu như bản thiết kế bị đánh cắp trước khi lên kệ hàng bày bán, vậy thì không thể tiếp tục kinh doanh được nữa.
Vì thế, chẳng những phải tìm người trong nhà, mà còn phải tìm người trong nhà mà bản thân có thể tin tưởng được.
Nếu không biết sử dụng máy may thì có thể dành thời gian ra để chỉ dạy. Con gái rất thông minh nhanh nhạy nên có thể học hỏi được rất nhanh.
Phạm Tiểu Đan không có vấn đề gì cả, nhưng cô ấy lại ở khá xa. Nếu cô ấy tới đây để làm thì ba đứa bé sẽ không có ai chăm sóc cả.
Lý Thanh Vận nhớ tới hai đứa con gái của anh cả Cố, Đại Ni và Nhị Ni.
Thỉnh thoảng, cô có gặp được hai đứa nhỏ một lần vào dịp Tết. Hai cô bé lớn lên rất duyên dáng yêu kiều.
Về tính cách, Đại Ni thành thật hơn, còn Nhị Ni càng giống mẹ của mình hơn.
Năm nay, Đại Ni cũng đã mười chín tuổi rồi, không biết là cô ấy đã đính hôn chưa nữa.
Nói là làm, cùng ngày, Lý Thanh Vận gửi điện tín vê quê bày tỏ bản thân mời Đại Ni và Nhị Ni tới làm việc. Sau khi thạo việc, lương sẽ là năm mươi đồng mỗi tháng.
Hôm nay, Nhị Bảo và Tam Tam đúng lúc được nghỉ ở nhà, Lý Thanh Vận để Nhị Bảo chịu trách nhiệm việc thu tiền.
Tam Tam chịu trách nhiệm giám sát anh trai và quan sát xem có khách hàng nào lén lút mang đi hoặc ăn cắp hay không. Dù sao thì lòng người cũng khó đoán, hai người bọn họ hễ bận rộn là không còn quan tâm tới cái gì nữa.
Năm nay, Nhị Bảo đã mười hai tuổi rồi, việc thu tiền và thối tiên chắc chắn là không thành vấn đề.
Mỗi khi Lý Thanh Vận và Bạch Ngọc hoàn thành một đơn hàng, lúc muốn thu tiên, cô đều sẽ hô lớn một tiếng: "Nhị Bảo, 51, con đưa cho chị gái này chiếc khăn lụa."
Hoặc là: "Nhị Bảo, 38, con đưa cho dì một cái kẹp tóc.'
Vốn dĩ Nhị Bảo được yêu cầu làm chuyện này là vì Lý Thanh Vận cũng đang có lòng đang thử và bồi dưỡng cậu bé.
Từ bé, đứa nhỏ Nhị Bảo này đã thông minh và phản ứng nhanh nhạy, nhưng sự thông minh đó lại không được áp dụng vào việc học tập.
Nhưng mà Lý Thanh Vận phát hiện ra cậu bé rất có thiên phú buôn bán.
Vì sao ư?
Chuyện này bắt đầu kể từ khi còn nhỏ, cậu bé bắt đầu học lớp một đã biết lén mang theo bánh bao ở nhà tới lớp học, sau đó cậu bé bán bánh bao cho những bạn học tham ăn để lấy tiền.
Khi lớn hơn một chút, cậu bé còn biết lén vận chuyển đồ để bán cho mấy đứa bé ở trong khu nhà lớn nữa, quả thực là cậu bé còn có đầu óc buôn bán kinh doanh hơn cả mẹ của mình nữa.
Đối với ba đứa con ở trong nhà, cô chưa từng quản lý cách tiêu tiền của bọn nhỏ. Trên cơ bản, cô đều để cho bọn nhỏ tự quản lý tiền tiêu vặt và tiên mừng tuổi, cô muốn bồi dưỡng ý thức quản lý tài sản từ lúc còn nhỏ cho chúng.
Chỉ cần bọn nhỏ không tiêu xài phung phí và chỉ tiêu hợp lý, cô đêu sẽ không nghi ngờ về quyết định của bọn nhỏ.
Đại Bảo và Tam Tam đều rất bình thường, cái nào nên tiêu thì tiêu, còn cái nào không nên tiêu thì không tiêu, hai đứa nhỏ rất có nguyên tắc.
Chỉ có thằng hai là đứa keo kiệt. Cô cho bọn nhỏ tiên ăn sáng, anh trai và em gái mua món mà bản thân thích ăn, cậu bé cất tiền của mình lên, sau đó tiêu tiên chung với anh trai và em gái của mình. Còn tiên của bản thân được cậu bé tiết kiệm.
Lý Thanh Vận còn tưởng rằng cậu bé muốn tiết kiệm tiên để mua cái gì đó nên cô lén lút chờ đợi hành động tiếp theo của cậu bé.
Không ngờ cô lại nhận được một bất ngờ đáng mừng như thế.
Vậy mà thằng hai lại tặng cho cô một đôi giày da nhân dịp sinh nhật của cô.
Đôi giày này là đôi giày đắt nhất được bán ở cửa hàng Hữu Nghị. Lúc cô dẫn bọn nhỏ tới mua đồ, cô có mang thử, giá cả thật sự cao hơn dự kiến nên cô không có mua đồi giày đó.
Không ngờ rằng Nhị Bảo lại ghi tạc nó ở trong lòng.
Buổi tối ngày hôm đó, hiếm khi Lý Thanh Vận rơi nước mắt.
Là bởi vì đôi giày da này, nhưng hình như lại không phải bởi vì đôi giày da này. Kể từ ngày hôm đó, cô biết đứa nhỏ Nhị Bảo theo như lời của nhóm cha mẹ đời sau nói là đứa con tới báo ơn.
Tuy rằng cậu bé học tập bình thường, nhưng cũng không kém, khá thông minh, quấn quýt cha mẹ, cậu bé không có năng lực đặc biệt gì nhưng lại là một đứa bé rất hiếu thảo.
Còn Đại Bảo thật sự quá mức ưu tú, yêu cầu phải cống hiến cho quốc gia.
Về phân Tam Tam, một bé gái dễ thương, tạm thời chưa nhận ra được thêm điều gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận