Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 116 -

Chương 116 -Chương 116 -
Chương 116 -
Cha Nhị Ngưu là người tàn tật, đi đứng khập khiễng, lúc trẻ ông ấy học được kỹ thuật sửa bát đĩa, đồ sứ từ người khác, ông ấy đi ra ngoài kiếm sống quanh năm, đi đến đâu tính đến đó.
Sau đó tất cả mọi người tưởng rằng ông ấy đã chết bên ngoài, không ngờ ông ấy bỗng mang theo một đứa bé vừa sinh trở vê quê hương, đứa bé đó chính là Nhị Ngưu.
Từ đó về sau ông ấy và Nhị Ngưu sống trong thôn, không đi ra ngoài nữa, ăn dựa vào núi, uống dựa vào sông, cuộc sống của hai cha con êm ấm bình dị.
Khi Nhị Ngưu năm tuổi, cha cậu ta đi gánh nước, không ngỡ lại rơi xuống sông không lên đi, cứ như vậy.
Nhị Ngưu trở thành đứa nhỏ không ai thích, trong nhà đã phân chia, ông bà nội sống với chú hai, hơn nữa từ trước bọn họ đã không thích cậu ta.
Sau đó không biết tại sao, bọn họ lại thay đổi quyết định, nói sẵn sàng chăm sóc cậu ta, bọn họ dọn trống nhà Nhị Ngưu, nhưng lại để cậu ta ngủ ở phòng bếp, ăn cơm lạnh canh tàn của bọn họ.
Từ đó Nhị Ngưu trở thành đầy tớ của nhà bọn họ, cậu ta phải dậy sớm làm việc, làm đến tối nhưng lại không được ăn no. Khi Nhị Ngưu tròn mười bốn tuổi, bọn họ lại đuổi cậu ta ra khỏi nhà.
Bọn họ không muốn nuôi sống cậu ta, nhưng lại bắt cậu ta làm việc cho nhà bọn họ.
Nhị Ngưu trở về nhà từng sống với cha mình, dưới sự giúp đỡ của một vài người tốt bụng trong thôn, cậu ta dần ổn định cuộc sống, người trong thôn cũng quan tâm cậu ta, một ngày cho cậu ta sáu công điểm, để cậu ta không bị đói bụng. Nhưng lúc Nhị Ngưu còn nhỏ, thường bị chú thím hai bóc lột, đánh chửi, còn phải làm việc cho bọn họ, vậy nên cậu ta luôn ăn ít làm nhiều, người gầy như da bọc xương.
Hôm nay cậu ta bị thím hai bắt lên núi hái đặc sản.
Lý Thanh Vận nghĩ đến dáng vẻ đó của Nhị Ngưu, trong lòng vô cùng khó chịu, chỉ là cậu bé mười lăm tuổi, ở kiếp sau, đứa nhỏ mười lăm tuổi vẫn đang học cấp hai, Nhị Ngưu đã phải vất vả để nuôi sống bản thân.
Sau này có cơ hội thì cô sẽ chăm sóc cậu ta nhiều hơn.
Bốn người họ tìm được một cây phỉ rừng rất to, bọn họ nhanh chóng hái.
Ba người nhà thím Giang chỉ hái đây một sọt, không hái thêm nữa, bọn họ chỉ có ba cái sọt, không thể dùng để đựng quả phỉ được, còn phải đi tìm đặc sản khác. Lý Thanh Vận thấy bọn họ dừng lại, cô nghĩ thâm, cơ hội tốt.
"Thím Giang, nếu mọi người không muốn hái quả phỉ nữa, thì đi trước đi, tay chân cháu chậm, ở lại hái một lúc nữa, khó lắm cháu mới thấy cây phỉ"
Thím Giang bảo cô cẩn thận, không nên đi vào quá sâu, sau đó dẫn hai con dâu đi trước.
Lý Thanh Vận tìm một đôi găng tay ni lông trong không gian ra đeo vào, cô hái mưa rần gió dữ, nhanh chóng hái hết một cây, đầy ắp cái sọt.
Mỗi khi hái đầy một cái sọt, cô sẽ quan sát xung quanh không có ai, thì lặng lẽ nhét quả phỉ vào trong không gian, tìm mấy cái thùng to bỏ vào, khi nào về thì xử lý sau.
Trong khoảng thời gian này cân phải lấy vài món đồ trong không gian ra, để thừa diện tích trong không gian, không sợ không có chỗ để. Dựa theo nguyên tắc nhổ lông ngỗng, cô cũng hái hết những cây nấm mật ong bên dưới tàng cây phỉ, ước chừng được khoảng hơn nửa sọt, cô cũng cho hết vào không gian.
Nấm mật ong là nguyên liệu quan trọng của món gà hầm nấm, mùi vị của nấm rất đậm.
Ở đời sau, nấm mật ong là một thứ rất hiếm có, nấm mật ong phơi khô có giá bảy mươi đồng một cân, nhưng lại không được cam đoan là mọc hoang.
Bây giờ nấm mật ong không phải thứ gì hiếm có, ở cây phỉ nào cũng có nấm mật ong, còn có rất nhiều đặc sản vùng núi khác tốt hơn nấm mật ong, vậy nên vừa rôi bọn thím Giang mới không coi trọng.
Lý Thanh Vận đeo chiếc sọt rỗng trên lưng, cô tiếp tục đi về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận