Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 348 -

Chương 348 -Chương 348 -
Chương 348 -
Bạch Ngọc thật lòng muốn giúp đỡ, tình trạng của gia đình Giang Phàm ở quân khu rất đặc biệt, rất ít người hào phóng mời bọn họ tới ăn cơm.
Vậy nên cô ấy cũng rất ít tiếp xúc với thành viên của những gia đình này trong quân khu, mỗi ngày đều chỉ gặp học sinh và giáo viên của trường học.
Vừa gặp Ly Thanh Vận ngày hôm qua mà như đã quen, trò chuyện rất thoải mái, cô ấy cảm thấy cô vợ này của lão Cố rất hợp ý với cô ấy.
Vẻ ngoài xinh đẹp, cử chỉ ăn nói đều thoát tục, đối nhân xử thế cũng rất khéo léo.
Hiếm khi cô ấy muốn kết thân với một ai đó, thế nên vẫn chủ động đến sớm một chút để phụ giúp nấu nướng, phải biết rằng cho dù ở nhà mẹ đẻ hay là ở nhà chồng, cô ấy đều sẽ không xuống bếp.
Hiếm khi mới muốn giúp đỡ một lần mà vẫn bị từ chối, vẻ mặt cô ấy phảng phất một vẻ hơi thất vọng.
“Hay là em trông con giùm chị nhé?” Lý Thanh Vận thấy cô ấy hơi thất vọng thì vội vàng hỏi.
"Được chứt" Bạch Ngọc hào hứng nhận nhiệm vụ này, vui cười hớn hở nựng mặt Nhị Bảo.
Nhị Bảo cũng không sợ người lạ, ngước đầu vê phía cô ấy, nở một nụ cười dễ thương, những cái răng sữa vô cùng nổi bật.
Thấy hai người chơi đùa hợp cạ, lúc này Lý Thanh Vận mới đi vào nhà bếp nấu ăn.
Cũng sắp đến giờ rồi, trước tiên là rim đậu hũ, đợi mọi người đến đông đủ thì xào thêm một món ăn là được.
Bên này, đậu hũ đang rim trong nồi, Cố Đình Chu cũng vội chạy ào trở về, giống như có chó rượt ở phía sau anh vậy.
Bạch Ngọc vẫn rất hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ hớt hải như này của anh, bình thường không đến mức phong độ ngời ngời, nhưng đều luôn cẩn thận tỉ mỉ.
Thầm nghĩ, quả nhiên anh hùng vẫn gục ngã trước sự dịu dàng của phụ nữ!
"Vợ ơi, anh đã về rồi, có việc gì cần phụ giúp không?” Anh chào hỏi Bạch Ngọc một chút, rồi vội vã chạy vê phía nhà bếp.
Lý Thanh Vận nếm thử một miếng đậu hũ trong nồi, ừm, mùi vị thích hợp rồi.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ.
"Một mình em trong nhà bếp là đủ rồi, anh dọn dẹp bàn ăn của nhà chúng ta một chút, băng ghế không đủ thì chèn thêm hai cái ghế nhỏ, sau đó bưng những món ăn này và bánh bao không nhân ra ngoài trước, bày bát đũa tươm tất." Lý Thanh Vận vừa đậy nắp nồi lên vừa dặn dò nói.
"Được!" Cố Đình Chu đi làm ngay.
"Đúng rồi, lúc nào thì những đồng đội kia của anh đến? Món này mà bưng ra sớm như vậy thì nguội mất."
"Không sao, bọn họ đều tan làm rồi, vốn dĩ đã bàn xong là sẽ đến chung, anh nghĩ em làm một mình thì không xuể nên mới chạy về trước để phụ giúp em." Cố Đình Chu một tay bưng một tô thức ăn, thoải mái nói.
"Vậy được, anh đi trước đi.”
Lý Thanh Vận lấy đậu hũ ma bà ra ngoài, vội vàng xào rau, có lẽ bọn họ đều sắp đến rồi.
Lúc hai người đang bận túi bụi thì một nhóm năm người đẩy cửa bước vào.
"Uầy, mùi thơm thật nồng nàn, xem ra hôm nay có lộc ăn rồi." "Đúng thế, thịt thỏ ăn lạnh mà lần trước Đình Chu đưa đến là em vợ làm sao? Thơm tới mức làm lưỡi người ta sắp rơi mất rồi."
"Đúng vậy đó, tất cả người nhà tôi đều rất thích." Giang Phàm cũng khen.
"Bây giờ Đình Chu đã như sắt thép tôi luyện thành mâm dẻo, cũng không nói đợi chúng ta đi chung, chạy nhanh tới mức không nhìn thấy bóng người." Một người trêu ghẹo nói.
Cố Đình Chu bưng món ăn lên bàn, vội vàng đi ra chào hỏi khách khứa, mời vào ngồi.
Món ăn mà Lý Thanh Vận đang nấu cũng xong, cũng cùng nhau bưng ra, tiện thể tháo tạp dề và chào hỏi với mọi người.
Mọi người giới thiệu đơn giản một lượt, Lý Thanh Vận bế lấy Nhị Bảo đặt vào trong ghế dựa trẻ con, bẻ nửa cái bánh bao không nhân cho thằng bé gặm, bảo Bạch Ngọc cũng ngồi xuống ăn cơm.
Đại Bảo và Thao Thao đều còn nhỏ, không tiện ngồi vào bàn, Lý Thanh Vận đã dọn một bàn riêng cho hai cậu bé trên bàn trà, thuận tiện cho bọn trẻ ăn cơm xong thì tiếp tục đi chơi.
"Ể, lão Trần, không phải cậu nói hôm nay vợ cậu không muốn đi sao?" Cố Đình Chu hơi ngạc nhiên hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận