Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 320 -

Chương 320 -Chương 320 -
Chương 320 -
Việc nhà họ Trình rời đi đã là điều chắc chắn.
Cái gì Thu Cúc cũng muốn đem đi, nhưng Trình Kiệt không chịu, cô ấy khó thở, lại sao cái này không được mang theo, cái kia cũng không cho mang theo, đến nơi đó ăn cái gì uống cái gì?
Trình Kiệt biết rõ năng lực của chú mình, đến nơi đó tự nhiên ông ấy đã có sắp xếp, không đến mức sẽ phát sầu về những việc như cơm ăn áo mặc, đi đường xa cân phải mặc quần áo nhẹ.
Chỉ là sau này bản thân cũng phải đổi một phương thức khác để nuôi sống gia đình, cũng không biết bên kia làm thây giáo có kiếm được việc làm không?
Mặc kệ, quan tâm anh ấy làm cái gì, cho dù có phải đi vác bao tải, anh ấy vẫn có thể nuôi sống một nhà ba người của mình.
Cuối cùng, Trình Kiệt chỉ mang theo những vật phẩm có giá trị trong nhà, tiên giấy và quân áo giày vớ tùy thân, còn có mấy quyển sách của anh ấy.
Đồ dùng trong nhà loại lớn chắc chắn không mang được và lương thực trong nhà cũng không thể mang đi, chỉ có thể lấy đủ lương khô ăn trên đường, những thứ khác cân phải xử lý xong trước khi đi.
Lý Thanh Vận biết nỗi khó khăn của bọn họ, chủ động nói muốn mua số lương thực còn lại và hai con gà của nhà bọn họ.
Thu Cúc bán lương thực cho Lý Thanh Vận, nói sẽ giữ lại hai con gà để gửi cho cha mẹ mình, còn có một túi bột mình trắng, sau này còn không biết bao nhiêu năm mới trở về, không thể tân hiếu trước mặt hai vợ chồng già.
Hai vợ chồng Trình Kiệt cũng thành thật, trá hình bán lương thực cho Lý Thanh Vận nửa mua nửa tặng, còn đưa hết số củ cải và cải trắng và dưa chua dưa muối mình ướp còn dư lại trong hâm cho cô.
Cũng là muốn để sau này Lý Thanh Vận giúp đỡ coi chừng phòng ốc trong nhà một chút, lỡ đâu còn có thể trở về sống thì sao?
Lý Thanh Vận không thiếu lương thực, nhưng có được nhiều lương thực với giá rẻ và cho không như vậy cũng rất có lời, dù sao cô có không gian có thể tích trữ, sau này đi theo quân đội sẽ không có lương thực đầu người, hiện tại có thể mua lương thực thì phải chuẩn bị nhiêu hơn, càng nhiều càng tốt, phải biết rằng hiện tại người dân ở rất nhiều nơi vẫn còn đói bụng.
Tất cả điêu này được thực hiện một cách lặng lẽ.
Sáng sớm mùng ba, Lý Thanh Vận đưa hai đứa nhỏ đến nhà ông bà nội nhờ bọn họ trông nom, bản thân mang theo quà cáp lên đường đi đến nhà Thanh Duyệt cùng hai vợ chồng Thanh Hoan.
Thanh Hoan vốn dĩ không muốn để Trình Hoài Sơn tới, dù sao thì loại chuyện này, hai người phụ nữ ởi là được, đi cùng một người đàn ông mới kỳ quái.
Nhưng buổi sáng cô ấy ra khỏi nhà quá sớm, Trình Hoài Sơn lo lắng cô ấy đi một mình trong bóng tối, nhất quyết muốn đưa cô ấy đi.
Từ chối không được chỉ có thể hưởng thụ nó thôi.
Trong khi mọi người nói chuyện, cũng có cảm giác đi rất nhanh, đi bộ gần một tiếng, cuối cùng cũng đến thôn nơi Thanh Duyệt gả vào.
Hỏi một bà cụ trên đường, ba người liền đi vê hướng nhà Thanh Duyệt.
Từ xa xa đã nhìn thấy Dư Quý vô cùng vui vẻ cầm trên tay một con cá to đi vê nhà.
"Dư Quý!" Lý Thanh Vận gọi anh ấy, anh ấy mới phản ứng lại, vui sướng nói: "Chị cả, chị hai, anh rể hai, mọi người tới rồi."
Một câu nói một phút cũng chưa xong, may mắn là mọi người đều được giáo dục rất tốt, không cắt ngang lời của anh ấy.
Người gặp được việc vui tâm trạng sẽ sảng khoái, anh ấy cũng không ngượng ngùng như những ngày khác, nhiệt tình tiếp đón bọn họ đi vào trong nhà.
Trong lúc trò chuyện, biết được sáng sớm anh ấy đã đặc biệt tới hố băng đi câu một con cá về, để cho Thanh Duyệt ăn.
Hai chị em nghĩ thâm, em gái mình cũng coi như gặp được một người chồng tốt, trời lạnh như vậy, muốn ra ngoài phải rất có dũng khí, càng đừng nói tới việc anh ấy đi bắt cá, xem ống quần của anh ấy đề đã ướt một mảng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận