Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 148 -

Chương 148 -Chương 148 -
Chương 148 -
Thanh Hoan đi rồi. Mấy ngày nay, Lý Thanh Vận không còn hăng hái để làm gì nữa, cô hay thích suy nghĩ miên man và còn mơ thấy Thanh Hoan ở nhà họ Lý bị đánh nữa.
Cố Đình Chu muốn dời đi sự chú ý của cô, nói muốn dẫn cô lên núi săn bắt động vật hoang dã.
Lý Thanh Vận kích động không thôi.
Hiện tại, chân của Cố Đình Chu không cần chống nạng cũng đã có thể tự mình đi đứng rồi. Trông anh có vẻ đã lành vết thương rồi nên chuyện lên núi không thành vấn đề.
Cô cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. May mắn là không có việc gì. Bằng không, cô không có khả năng phẫu thuật chữa trị linh tinh cho anh như nữ chính ở trong tiểu thuyết.
Cố Đình Chu chuẩn bị sẵn sàng trước khi đi săn, anh chém hai cây tre già và tước ra thành rất nhiêu lưỡi tre sắc nhọn.
Làm một cái ná giống như đồ chơi của mấy đứa con nít, sau đó anh ra bờ sông nhặt không ít viên đá cuội nhỏ.
Sáng sớm hôm sau, hai người tiễn Đại Bảo đi học xong, Lý Thanh Vận chuẩn bị một ít bánh kếp, bày ra đĩa, dẫn theo Nhị Bảo về nhà cũ ở bên kia.
Hôm qua, Cố Đình Chu đã báo cho mẹ Cố rằng hôm nay bà cụ sẽ giúp đỡ trông cậu bé một ngày. Hai vợ chồng bọn họ phải lên núi hái đặc sản vùng núi.
Lúc Lý Thanh Vận đi qua đó, cha Cố đã dẫn theo cả nhà anh cả Cố và chị dâu cả Cố xuất phát đi đào đặc sản vùng núi. Gần đây, công việc đồng áng ít ỏi nên từng nhà đều phải đi hái lượm đặc sản vùng núi để tích trữ thức ăn cho mùa đông. Mẹ Cố dẫn theo Đại Ni và Nhị Ni ở nhà sắp xếp đặc sản vùng núi.
Năm nay, Đại Ni lên tám tuổi, Nhị Ni đã sáu tuổi, bọn nhỏ có thể giúp đỡ làm được rất nhiều việc.
Bọn họ giao Nhị Bảo cho bà cụ, liên tục lại dạy cho bà cụ cách pha sữa bột, bỏ lại quần và tã sạch lại cho bà cụ rồi lưu luyến rời đi.
Thấy dáng vẻ lơ mơ của bà cụ thật sự khiến người khác không yên tâm, nhưng mà cũng không còn cách nào khác, ở trong nhà cũng không có ai chăm cậu bé cả. Tuy rằng có thể bỏ cậu bé vào trong không gian, nhưng như vậy rất dễ bị lộ, cho nên bọn họ chỉ có thể tạm thời giao cậu bé cho bà nội chăm nom một ngày.
Đại Ni nhận ra cô không yên tâm, nói: "Thím hai, thím đừng lo lắng, cháu đã nhớ kỹ, 180ml nước ấm thêm sáu muỗng sữa bột, lắc đều lên và đút cho em bú. Ông nội đã dạy cho chúng cháu biết tính toán nên cháu biết cả mà."
"Cháu ngoan, ngoan quá. Tối về, thím hai tới đón em trai sẽ mang theo kẹo trái cây cho cháu và Nhị Ni nhé.' Lý Thanh Vận xoa đầu của cô bé rồi cười nói.
Về đến nhà, Lý Thanh Vận thu dọn bánh kếp còn dư lại, cô bỏ chúng vào hộp cơm rồi cất vào trong không gian, sau đó rót đầy nước vào hai bình nước nóng ở trong không gian.
Dụng cụ cắt gọt ở trong nhà như: dao, cuốc, liềm đều được Cố Đình Chu cho vào lượng công cụ cần chuẩn bị rồi cất toàn bộ vào không gian, lỡ đâu chúng hữu dụng thì sao? Dù sao cũng không cần phí sức mang vác mà.
Cố Đình Chu còn lấy thêm cây nạng của mình. Ở trên núi cao, cây gậy này chẳng những giúp tiết kiệm sức lực, mà còn có thể dò đường, tốt nhất nên đem theo. Hai người ăn cơm sáng xong, cõng sọt quần áo rồi nhẹ nhàng xuất phát.
Trước kia, Cố Đình Chu cũng thường xuyên đi săn. Mỗi cuối năm, trong thôn đều sẽ tổ chức lập một đội thợ săn thật lớn để lên núi đi săn. Anh chỉ cần ở trong thôn đều sẽ tham gia.
Việc đi săn thú như vậy, một mặt là đi săn kiếm thịt ăn, mặt khác là vì ngăn ngừa một ít động vật phá hoại hoa màu vào năm sau, đặc biệt là lợn rừng, đây cũng được xem như là cân bằng hệ sinh thái.
Một phần tiên thu được từ việc đi săn thú sẽ được giao nộp lên cho công xã, một phần giữ lại phân phát cho mỗi gia đình.
Dựa vào kinh nghiệm ởi sẵn trong quá khứ, anh đã lựa chọn một con đường không dễ đi.
Con đường này có ít đặc sản vùng núi, nhiều động vật hoang dã và hẻo lánh, có ít dấu chân người qua lại, người không có chút tay nghề cũng không dám bước vào.
Thú hoang ở trên núi nổi điên lên sẽ chết người, Cố Đình Chu cũng ỷ vào việc bản thân có tay nghề cao và còn có không gian gian lận của Lý Thanh Vận nên mới dám cả gan thử một lần.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận