Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 339 -

Chương 339 -Chương 339 -
Chương 339 -
Hôm nay Giang Phàm lái xe nhà tới đón người, bình thường anh ấy rất khiêm tốn, xưa nay không thích khoe của ở quân khu, nay hiếm lắm mới lái Xe ra ngoài.
Lý Thanh Vận hâm mộ nhìn con xe mới toanh, trong thời đại này mà có được xe riêng thật sự rất giỏi, không phải giàu sang thì cũng là có quyền thế, chẳng biết khi nào cô mới mua được xe nữa.
Kiếp trước cô đã học lái rồi, chẳng qua do phải tiết kiệm tiền mua nhà nên vẫn chưa mua Xe, toàn đi bộ.
Cố Đình Chu nhìn ánh mắt ao ước của vợ, biết cô lại nhớ tới cuộc sống kiếp trước của mình rồi.
Anh từng nghe cô kể, thời đại đó, người bình thường vẫn mua được xe, mà bây giờ, cô chỉ có thể ao ước nhìn người khác. Ánh mắt Cố Đình Chu tối đi, không biết đang suy nghĩ gì.
Đại Bảo kinh ngạc thán phục chiếc xe: “Chú Giang ơi, cái thứ to xác này sẽ nhúc nhích ạ?”
Giang Phàm bị biểu cảm khoa trương của thằng bé chọc cười: "Cháu lên xem thử thì biết thôi, vào đi?" Nói xong, anh ấy mở cửa ghế đẳng sau ra.
Chiếc xe xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, Đại Bảo luôn nhoài người lên cửa xe nhìn ngóng phố xá phồn hoa, từng góc đều khiến thằng bé trợn mắt há miệng.
Một đôi mắt sắp nhìn không đủ rồi, cả ngày hôm nay nó trông thấy quá nhiều thứ mới mẻ chưa bao gặp trước đây.
Nhị Bảo cũng thế, cậu bé đứng trên đùi Cố Đình Chu, cố gắng nhoài về phía cửa, muốn xem phong cảnh bên ngoài.
Ngược lại Lý Thanh Vận không hào hứng mấy, cô đã từng nhìn thấy cảnh nhà cao cửa rộng, rực rỡ ánh đèn ở kiếp sau, giờ cảnh này rất bình thường.
Xe đi ngang qua cửa hàng bách hóa lớn nhất Kinh thị, Giang Phàm hỏi: "Mọi người có muốn vào mua đồ dùng hằng ngày không? Vừa khéo đi ngang qua cửa hàng bách hóa này, tôi lái xe cũng tiện chở đồ về, đỡ cho chị dâu phải đi một chuyến nữa."
Cố Đình Chu dò hỏi Lý Thanh Vận.
Ánh mắt cô như đang hỏi có được không, dọc đường cô quả thật đã tính ra rất nhiều đồ cần mua, đồ dùng hằng ngày, vật dụng nhà bếp, tất cả đều cần thiết.
Thấy cô rục rịch muốn vào, Cố Đình Chu thoải mái nói: "Vậy cậu tấp xe vào lê nhé."
Hai người bỏ Đại Bảo với Nhị Bảo lại trong xe, nhờ Giang Phàm trông giúp, cửa hàng bách hóa rộng lớn đông đúc, dẫn con theo không tiện mua sắm. Giang Phàm còn lén đưa cho Cố Đình Chu một xấp phiếu định mức, còn nháy mắt ra hiệu, anh ấy tính không sai mà.
Cố Đình Chu cũng không khách khí, đồng đội tốt đều như vậy hết, luôn giúp đỡ lẫn nhau.
Cố Đình Chu đã trả lại khoản tiền Giang Phàm đưa lúc trước, trong lòng anh ấy rất băn khoăn nên nghĩ cách bù đắp ở những mặt khác.
Hai vợ chồng cầm phiếu định mức Giang Phàm cho, cộng thêm tiên trong túi, bước vào cửa hàng bách hóa.
Lúc đi ra, trên người cả hai đều treo đầy đồ đạc, bỏ hết vào cốp sau.
Sau khi rời khỏi Kinh thị, tốc độ lái xe của Giang Phàm đã tăng lên, khi đến quân khi thì trời còn chưa tối hẳn.
Giang Phàm chào hỏi cậu chiến sĩ đang làm nhiệm vụ, lái xe thẳng đến khu nhà nhỏ Cố Đình Chu đã chọn. Hồi trước, anh ấy cũng phụ giúp Cố Đình Chu dọn dẹp rất nhiều lân nên cũng xem như quen cửa quen nẻo.
Lý Thanh Vận ngạc nhiên nhìn khu nhà nhỏ trước mặt.
Cô vốn nghĩ nhà ở quân khu chia nhất định rất bình thường.
Không ngờ là nguyên cả tòa khá lớn.
Khu vực này có năm căn nhà nhỏ dành cho gia đình, các ngôi nhà cách nhau vài trăm mét, đủ không gian riêng tư, Lý Thanh Vận khá hài lòng.
Vừa bước vào cửa đã có niêm vui bất ngờ.
Căn sân nhỏ này khá rộng, bên trong còn có một cái chòi nghỉ mát nho nhỏ, phía dưới đặt một cái bàn gỗ và mấy chiếc ghế tròn, cạnh bên là một chiếc xích đu xinh đẹp.
Những thứ này trông giống như được tạo ra từ bàn tay của một người thợ mộc. Vào nhà xem xét, mắt cô bỗng ươn ướt, nói thật, cô vẫn luôn cho rằng Cố Đình Chu là một người thô lỗ.
Không ngờ người đàn ông này lại nhớ rõ lời cô nói rôi áp dụng vào thực tế.
Trang trí trong nhà lẫn ngoài sân đều y hệt như mong muốn của cô, cô chỉ mới bâng quơ nhắc đến trong lúc tán gấu với anh trước kia thôi.
Thấy cô hài lòng, Cố Đình Chu vốn đang đắc ý không ngờ lại làm vợ mình khóc, anh vội vàng chạy tới an ủi cô.
'Sao vậy? Em không hài lòng nơi nào à? Không thích thì chúng ta sắp xếp lại theo ý em là được, đừng khóc. Anh đau lòng lau nước mắt giúp cô.
"Hài lòng, em hài lòng lắm, Cố Đình Chu. Lý Thanh Vận nhẹ nhàng nhón chân, hôn lên mặt anh thật khẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận