Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 119-

Chương 119-Chương 119-
Chương 119 -
"Mẹ về rồi, có mệt không, mẹ có biết không, hôm nay Nhị Bảo đã gọi một tiếng mẹ đó, tiếc là mẹ không nghe thấy.' Đại Bảo chạy tới chạy lui kiếm cái ghê mang ra cho cô ngồi, lại còn lấy quạt vừa quạt mát cho cô, vừa huyên thuyên chuyện trong nhà.
"Thiệt không? Nhị Bảo biết gọi mẹ rôi? Các con đều là con ngoan của mẹ, xem mẹ mang về cho con cái gì nè." Lý Thanh Vận lấy ra một cái rổ bên trong có nhỏ rừng và Sơn Đinh Tử đưa cho cậu bé.
"Ối." Đại Bảo vui mừng nhận lấy cái rổ xong bị Lý Thanh Vận kêu đi chia chút cho nhà dì hai.
Trong sân chỉ còn lại hai người.
"Nhị Ngưu sao lại vê đây cùng em vậy?" Cố Đình Chu bưng một chén nước ấm đưa cho Lý Thanh Vận, khó hiểu hỏi cô.
Lý Thanh Vận ngắn gọn súc tích nói sơ qua chuyện mình lên núi vô tình gặp Nhị Ngưu.
Cố Đình Chu cau mày, vô cùng căng thẳng, vội vàng kiểm tra thấy cô đúng là không bị thương mới yên tâm.
"Xem nè, quá trời quả Hồ Đào, thấy em giỏi không?" Lý Thanh Vận không chú ý đến cảm xúc của người đàn ông trước mặt, khoe thành quả như trẻ con.
Lại nhỏ giọng nói bên tai anh: "Trong không gian của em còn có rất nhiều đồ tốt."
"Sao em lại tách khỏi mọi người rồi đi riêng chứ, có biết một mình nguy hiểm lắm không, nếu như không nhờ vừa hay Nhị Ngưu cũng qua đó, hoặc đó là một con rắn độc, thì em phải làm sao hả? Sau này không cho em lên núi nữal"
Cố Đình Chu biết chuyện xém chút nữa cô bị rắn cắn, anh nghĩ thôi cũng phát sợ, giọng nói khó tránh hơi lớn tiếng, trong lòng cũng thấy may mắn vì không có chuyện gì xảy ra.
Nhìn sơ qua đã thấy sắc mặt Lý Thanh Vận đen lại, anh biết vừa rồi mình nói nặng lời rồi, nhưng anh không hối hận.
Chỉ giải thích nói: "Thanh Vận, anh chỉ sợ mất em thôi, anh trân trọng em, cũng rất trân trọng cuộc sống hiện tại của chúng ta, anh có đủ sức nuôi sống cả nhà mình, không muốn em vì kế sinh nhai mà bôn ba, điểm này anh ngược lại mong em có thể giống 'cô ấy' trước đây, ích kỷ một chút. Cái không gian của em chúng ta có thể sử dụng như sự giúp đỡ, chỉ là không được quá phụ thuộc, lỡ như có một ngày không còn linh nghiệm nữa hoặc là nó biến mất, thì phải làm sao?”
Anh tỉ mỉ nói, lại tỏ ra mình yếu thế, làm cho Lý Thanh Vận trong lòng không rõ là tư vị gì, cũng nguôi giận, nói tới cùng anh cũng chỉ là lo lắng cho cô.
Hơn nữa bình tâm suy nghĩ, cô cũng thừa nhận, là cô đã quá dựa vào không gian giản chơi lụi, có chút tự phụ, cho nên mới to gan một mình đơn phương độc mã, trên thực tế núi lớn nguy hiểm như nào cô không hề biết.
Cô mặc dù có thể trốn trong không gian một lúc, có điều đối với sự việc đột ngột phát sinh thì cô thậm chí ngay cả thời gian kịp phản ứng cũng không có.
Cố Đình Chu nói đúng, thời gian này cô đã quá ỷ lại vào không gian, sau này nếu rời xa không gian, cô sẽ như thế nào?
Chung quy cô vẫn là nên ngoan ngoãn sống thực với cuộc sống hiện tại, có thể coi không gian là nơi dựa vào, song không thể hoàn toàn dựa vào không gian. Còn về vật tư sau núi cô nhất định sẽ không bỏ qua, chỉ là sau này phải cẩn thận hơn, dù là mất công tới lui nhiều lân.
Trong chuyện này cô không muốn cãi bướng với Cố Đình Chu, dù gì anh cũng thật lòng thật dạ lo lắng cho an nguy của cô.
"Được, em biết rồi, sau này nhất sẽ cẩn thận hơn."
Cố Đình Chu thấy cô chịu nghe lời, nhưng mà tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện không lên sau núi nữa, chỉ nói là sẽ cẩn thận hơn, anh lại không nỡ trách cô thêm nữa.
Đành vậy, sau này bản thân anh sẽ lưu ý chỗ đó nhiều hơn.
Quả Hồ Đào mới hái xuống phải gọt vỏ, dùng dao gọt bỏ lớp vỏ xanh bên ngoài sau đó dùng nước sạch rửa qua. Bước cuối là phơi khô, hoặc là đặt ở dưới mái hiên nơi thoáng gió tự nhiên sẽ khô.
Việc này đơn giản, cả nhà ai cũng làm được.
Sau khi hai đứa nhỏ ngủ trưa dậy, ba người bọn họ ngồi ở nhà trên gọt vỏ Hồ Đào, quen tay gọt cũng nhanh, chỉ một buổi chiều đã gọt xong hai gùi.
Sau khi rửa sạch thì phơi dưới mái hiên, rồi Lý Thanh Vận mới bắt đầu nấu cơm tối.
Rổ dưa leo bữa trước hái, cô lấy đi ngâm thành một hủ dưa chua cay, hai ngày này là đã ăn được rồi. Tiếp đó nấu cháo bí đỏ ăn kèm dưa muối chua cay, mấy cái bánh bữa trưa còn dư cũng lấy ra chấm tương ăn, ai thích ăn thì lấy.
Nghĩ đến mình có đồng ý với Đại Bảo tối vê sẽ nấu món ngon cho cậu bé ăn, cô lại lấy miếng gan lớn hồi sáng ra, cắt một phần ba, làm món gan heo xào.
Mùa hè nóng đến phiền lòng, khẩu vị cũng không tốt, chỉ có ăn cháo mới thấy ngon miệng, hơn nữa Nhị Bảo cũng có thể ăn dặm theo.
Đứa bé này hai ngày nay càng lúc càng nghịch, thấy họ ăn cơm, liên oe oe kêu lên kháng nghị, gặp đúng đồ bé có thể ăn, Lý Thanh Vận liền đúc cho bé ăn một ít, cháo, bánh, màn thầu cậu bé đều rất thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận