Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 179 -

Chương 179 -Chương 179 -
Chương 179 -
Hai người về đến nhà, Đại Ni, Nhị Ni đang chơi với Đại Bảo ở trong sân.
"Cha mẹ, mọi người vê rồi, vừa nãy Nhị Bảo mệt rã rời, con đút sữa cho nó uống rồi, bây giờ nó đã ngủ rồi." Đại Bảo nhìn thấy cha mẹ mình trở về, bèn vội vàng nói.
Đại Ni, Nhị Ni thấy bọn họ đã trở về thì chuẩn bị đi vê nhà cổ bên kia.
Lý Thanh Vận gọi hai chị em lại, đã giữa trưa rồi mà hai cô bé vẫn chưa ăn cơm trưa, có lẽ nhà cổ bên kia vẫn còn đang âm ï, hai cô bé về thì cũng không được ăn cơm.
"Bên kia vẫn đang bận, trưa nay hai cháu ở lại nhà thím ăn đi, lát nữa mẹ các cháu đến đón các cháu rồi hãng về."
Đại Ni, Nhị Ni nhìn nhau một cái, vui vẻ đồng ý. Không thể trách các cô bé không chống cự được mê hoặc, cơm của nhà thím hai quá thơm, chỉ tưởng tượng thôi là muốn chảy nước miếng.
Nấu cơm, xào rau thì không kịp, Lý Thanh Vận bèn hâm nóng bánh bao mua ở quán cơm Kiến Thiết, lại lấy thêm mười mấy bánh bao từ bên trong không gian, gom đủ hai mươi bánh bao thịt lớn, làm một nồi canh trứng rong biển.
Cơm trưa của bữa trưa là bánh bao thịt lớn và canh trứng gà.
Hai chị em nhìn một sọt tre bánh bao lớn, đôi mắt đều đang bừng sáng.
Cuối cùng ba người lớn hai người nhỏ đã ăn sạch sành sanh hai mươi cái bánh bao, một chậu canh cũng đã vào bụng, cơ thể thoải mái.
Ở nhà cổ của nhà họ Cố bên kia, sau khi Cố Đình Chu đưa Lý Thanh Vận rời đi. "Đình Hoa, lần này không thể trách anh hai em nổi giận, thật sự là em đã quá quá đáng. Cho dù em và Tôn Chí Cường còn qua lại hay không, không dạy dỗ anh ta một trận thì sau này em đừng mong có ngày sống dễ chịu, mọi người cũng là vì tốt cho em thôi. Không phải anh em nói chuyện khó nghe, em nhìn dáng vẻ coi thường kia của Tôn Chí Cường, không hề có một chút trách nhiệm của người đàn ông." Anh cả Cố khuyên bảo dỗ ngọt nói.
Lúc đầu anh ta đã không đồng ý Cố Đình Hoa tìm Tôn Chí Cường, đáng tiếc Cố Đình Hoa không nghe khuyên bảo, cứng đầu, đòi phải đông ý với nhà họ Tôn.
Cố Đình Hoa yên lặng, ngồi xuống dưới đất khóc.
Mẹ Cố hơi không đành lòng, muốn đi an ủi một chút, nhưng một ánh mắt của cha Cố đã ngăn động tác của bà ấy lại.
"Mấy năm nay cha thực sự đã chiều con thành hư rồi, chiêu con tới mức không biết trời cao đất rộng, người nhà họ Tôn đều sắp đè đầu cưỡi cổ con rồi, con vẫn vì bọn họ mà nói lời quá đáng với anh hai con. Con suy nghĩ kỹ càng đi, lời mà hôm nay bọn họ nói là nhận sai sao? Chuyện đến nước này mà vẫn đang trốn tránh trách nhiệm, cha thật sự hối hận lúc trước không chịu đựng được sự nhõng nhão, đòi hỏi của con mà đã gả con cho người như vậy. Anh hai con dạy bảo như thế là để gợi ý cho con, nếu như con chỉ giơ cao đánh khẽ, dễ dàng tha thứ cho cậu ta, để cậu ta đón về trong lúc đầu óc mơ hồ, sau này cậu ta sẽ chỉ làm con tổn thương trầm trọng hơn thôi. Chỉ cần xử lý cậu ta tới nơi tới chốn trong lần đầu tiên, sau này cậu ta lại phạm sai lâm thì cũng sẽ cân nhắc hậu quả một chút, sau này con mới có cuộc sống thoải mái chứ, đứa con gái ngốc của cha. Cha cũng không muốn con đi đến bước ly dị như này, thế nhưng con cũng không thể vì không muốn ly dị mà dễ dàng tha thứ cho Tôn Chí Cường, bọn họ sẽ chỉ cảm thấy con dễ ức hiếp, sau này còn sẽ nói mãi không thôi." Cha Cố nói, chỉ tiếc mài sắt không thành kim.
Bạn cần đăng nhập để bình luận