Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 371 -

Chương 371 -Chương 371 -
Chương 371 -
"Em lên đi, anh cống em." Cố Đình Chu nửa ngồi xổm xuống, anh quàng hành lý ở trên tay, hạ thấp lưng xuống để chuẩn bị cõng Lý Thanh Vận về nhà.
Lý Thanh Vận hoảng sợ xua tay, cô tỏ vẻ bản thân có thể đi lại. Cô cũng không muốn bản thân bị người khác nhìn ngó như một con khỉ ở trong rạp xiếc.
Cố Đình Chu hơi thất vọng.
Viện gia chúc cách bệnh viện quân khu chỉ có một cây số, đi bộ vê nhà cũng không xa, hai người vừa nói chuyện cũng đã về tới nhà.
Dọc đường đi, Lý Thanh Vận kể lại mọi chuyện lớn chuyện nhỏ đã xảy ra ở trong nhà trong mấy ngày anh vắng mặt cho anh nghe.
Một người đang nói hăng say, một người lại nghiêm túc lắng nghe. "Tại sao vợ của anh lại có năng lực như thế chứ? Chính là em đói" Nghe được Lý Thanh Vận kể lại chuyện cô đi thi tuyển vào lớp Dục Hồng, Cố Đình Chu trực tiếp giơ ngón tay cái lên.
Ha ha, anh cũng không nhìn xem em là ai, chút chuyện này có thể làm khó em hay sao?"
"Anh rất hy vọng rằng mình có thể sinh ra được một đứa con gái thông minh giống như em vậy đó!" Cố Đình Chu cảm thán nói.
Nếu thật sự là có thể sinh ra được một đứa con gái giống như vợ của anh, anh sẽ cưng chiều con bé lên trời luôn.
Sắc trời không còn sớm, khi về đến nhà, Cố Đình Chu ép buộc Lý Thanh Vận lên giường nghỉ ngơi. Còn bản thân anh tới nhà họ Giang đón hai đứa nhỏ.
Buổi chiều, Nhị Bảo cũng bị dọa sợ nên cậu bé khóc đến thở gấp.
Nhưng mà may mắn là Bạch Ngọc đã đưa cậu bé đi và chơi với mấy đứa nhỏ, cậu bé đã nhanh chóng quên mất chuyện đó. Buổi tối, cậu bé còn ăn chút cháo thịt nạc ở nhà họ Giang, hiện tại cậu bé đã ngủ rồi.
Đại Bảo nhìn thấy Cố Đình Chu thì lo lắng hỏi: "Cha, mẹ của con như thế nào rồi? Mẹ có bị thương nặng hay không?"
Bạch Ngọc tiếp nhận lời nói tra: "Lão Cố, Thanh Vận không sao chứ? Đại Bảo lo lắng suốt một buổi trưa, thằng bé luôn muốn chạy ra ngoài thăm mẹ mình, cho nên tôi mới ngăn cản nó lại đó.
"Không có việc gì, khụ khụ, cô ấy mang thai nên người hơi suy yếu, bản thân cô ấy cũng không biết rõ lắm." Cố Đình Chu hơi ngượng ngùng cười nói.
"Ồ, chúc mừng anh nha, được mấy tháng rồi? Lúc này, hai người nên sinh một bé gái. Bạch Ngọc cười nói.
Đại Bảo cũng đã nghe hiểu ý tứ trong lời nói của người lớn, thằng bé lao nhanh ra ngoài cổng lớn, chạy về nhà thăm mẹ của mình.
"Ôi chao, đứa nhỏ này, chạy nhanh như vậy làm gì cơ chứ? Ba tháng, rảnh rỗi thì các người tự làm nhé, tôi sẽ về giải quyết chuyện trong nhà trước đã." Cố Đình Chu ẫm Nhị Bảo đang ngủ say chạy nhanh theo sau thằng bé.
"Đi thôi, đi thôi."
Lý Thanh Vận ngủ suốt một buổi trưa. Hiện tại, cô ngủ không được, ngồi ở trên giường đang đọc sách.
Đại Bảo hưng phấn chạy vào nói: "Mẹ, có phải là mẹ sẽ sinh một em gái cho con hay không?”
Một thằng nhóc đầu chảy đầy mồ hôi với một đôi mắt to tròn xoe đang nhìn cô, dường như trong ánh mắt thằng bé có ánh sáng.
Lý Thanh Vận lập tức cảm thấy nghẹn ngào. Cô cũng không biết là có phải là em gái hay không, nhưng mà thấy dáng vẻ vui vẻ của Đại Bảo, xem ra thằng bé cũng không bài xích việc mình có thêm một em gái sẽ cướp ởđi tình yêu thương vốn dĩ dành cho nó và Nhị Bảo.
"Con muốn có em gái sao? Con không sợ có em gái rồi thì người lớn sẽ càng yêu thương em gái hơn sao?" Lý Thanh Vận tò mò hỏi.
"Không sợ, nếu con có thêm em gái, con chỉ biết yêu thương em ấy, dẫn em ấy đi chơi và mang hết đồ ăn ngon cho em ấy nữa.' Đại Bảo duỗi tay khoa tay múa chân.
Lý Thanh Vận trêu chọc thằng bé: "Vậy nếu là em trai thì con không thương em ấy hay sao?"
Mặt của Đại Bảo lập tức nhăn nhó.
"Nhà chúng ta đã có em trai là Nhị Bảo rồi, mẹ có thể sinh em gái được không? Con thích em gái!"
Lý Thanh Vận nghẹn vì tức cười. Cố Đình Chu từ phía sau đuổi tới nơi, đúng lúc anh nghe thấy những lời nói này của Đại Bảo, anh thâm nghĩ thằng nhóc này còn có chung suy nghĩ với mình.
Tuy nhiên, còn nhỏ mà đã có tư tưởng trọng nữ khinh nam là không thể được.
Anh đánh một cái ở sau ót của Đại Bảo nói: "Con suy nghĩ vớ vẩn cái gì đó? Con cho rằng mẹ của con là máy móc mà còn có thể lựa chọn được sao? Sinh ra cái gì chính là cái đó, không được lựa chọn"
Đại Bảo không vui mà xoa ót nói: "Chắc chắn là em gái mà, con muốn có em gái à, không cần em trai đâu, hừ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận