Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 213 -

Chương 213 -Chương 213 -
Chương 213 -
Lý Thanh Duyệt tới thăm vào ngày thứ mười của thu hoạch vụ thu, đã là lúc chạng vạng, cô ấy ôm theo cái bụng to xuất hiện một cách đột ngột, dọa cho Lý Thanh Vận nhảy dựng.
“Thanh Duyệt, sao em lại tới đây vào lúc này? Dư Quý đâu? Sao em ấy không đến đây với em."
Lý Thanh Vận vội vàng đỡ cô ấy vào nhà, mang thai sáu tháng bụng đã khá lớn, cô ấy lại gây đến mức chỉ còn mấy lượng thịt, chỉ còn cái bụng nhô to, thoạt nhìn rất đáng sợ.
"Chẳng phải Dư Quý còn bận rộn với việc thu hoạch vụ thu sao, cho nên em đến đây một mình, mới hơn sáu tháng mà thôi, em còn có thể chạy có thể nhảy, không sao đâu. Em nghe nói xong thư chị mang đến đây, vốn dĩ muốn lập tức qua xem, nhưng bị trì hoãn do gặp lúc thu hoạch vụ thu, hai ngày nay ngoài ruộng ít việc, cho nên hôm nay em đã làm xong tan tâm sớm, muốn đến đây gặp chị hai và chị. Vừa rồi em mới từ thôn Lý Gia ghé qua, em đã in dấu vân tay ở đó rồi, từ nay về sau có thể sống cuộc sống của chính mình, thế là ổn." Lý Thanh Duyệt nói rồi còn đưa cái rổ trong tay cho cô.
Lý Thanh Vận câm trên tay ước lượng, cũng rất nặng, vừa mở cái nắp ra thì thấy, là một con gà rừng đã bị vặt lông, còn rất béo.
"Em giữ để ăn dần đi, mang cho bọn chị làm cái gì, nhà của bọn họ còn có thịt để ăn."
"Cầm đi, đây là một chút tâm ý của Dư Quý và em, từ khi em mang thai, anh ấy thường xuyên lén lút lên núi săn một số động vật hoang dã, bọn em không thiếu thịt để ăn, con gà rừng vừa mới rớt xuống bấy ngày hôm nay, bọn em đã giết rồi, cho các chị bồi bổ cơ thể, gần đây thu hoạch vụ thu cũng rất vất vả.' Lý Thanh Duyệt không thèm để ý nói.
Trên thực tế, bắt gà rừng cũng không phải công việc dễ dàng gì, đối với người thường mà nói, còn nguy hiểm hơn, hơn nữa, mười lần có một lân bắt được một con đã rất tốt rồi.
Lân trước đến nhà chị cả, vừa ăn vừa lấy, cô ấy và Dư Quý thật sự rất xấu hổ nếu lần nữa tay không tới cửa, vì thế hâu như ngày nào Dư Quý cũng nhân lúc chạng vạng đi vào trong núi tìm gà rừng, khó khăn lắm mới bắt được một con, Lý Thanh Duyệt liền vội vàng đưa qua đây.
"Hôm nay em ở trong nhà ngủ qua đêm đi, trễ như vậy rồi đừng trở về. Sao lại gây thành thế này rồi, nhìn qua chỉ còn lại mỗi cái bụng thôi." Lý Thanh Vận nghi ngờ nhìn cô ấy, không phải nói ăn uống đầy đủ sao, sao lại còn gây như vậy, nào có giống phụ nữ mang thai chứ. "Em ăn nhiều lắm đấy, chỉ là không tăng cân thôi, không có gì đâu. Được rồi, vốn dĩ em định tâm sự với chị hai, sáng mai Dư Quý sẽ tới đón, rồi chúng em sẽ về cùng nhau." Lý Thanh Duyệt sảng khoái nói.
Vừa vặn hôm nay Lý Thanh Vận hâm một con gà rừng để bồi bổ sức khỏe cho mọi người, cũng đồng thời bồi bổ cơ thể cho cô ấy, nghĩ rằng một con gà có lẽ sẽ không đủ cho mấy người ăn, Lý Thanh Vận lại xuống hâm đi lấy một miếng thịt lợn rừng nhỏ, thái thành từng miếng nhỏ rồi cho vào nồi.
Thuận tiện bỏ con gà rừng mà Lý Thanh Duyệt đưa tới vào hầm, chuẩn bị ăn thịt trong hai ngày này luôn.
Hai chị em vừa nói chuyện phiếm vừa canh bệ bếp gầm gà, thịt gà và thịt lợn rừng được hâm mềm, sau đó cho khoai tây miếng và nấm phi đã cắt vào hâm chung.
Lúc này, tiếng chuông xe đạp của Trình Kiệt vang lên, Lý Thanh Vận vội vàng đi ra ngoài mở cửa, Trình Kiệt cười giao Đại Bảo vào trong tay Lý Thanh Vận, rôi mới lái xe nghênh ngang rời đi.
"Đại Bảo"
"Dì đến rồi." Đại Bảo vui mừng kinh ngạc nhìn người ở cửa.
"Gần đây cháu có ngoan không, đi học được cái gì rồi, nói cho dì nghe nào." Thanh Duyệt ôm Đại Bảo đi vào nhà, hai người vừa nói vừa cười rất vui vẻ.
Thanh Duyệt vẫn luôn đối xử rất tốt với Đại Bảo, trước khi khi nguyên thân đối xử với con nhỏ không tốt, cô ấy còn khuyên bảo nguyên nhân, đồng thời cũng sẽ lặng lẽ an ủi Đại Bảo, dùng số tiền riêng của chính mình để mua mạch nha cho Đại Bảo, cho nên hai người bọn họ rất hợp nhau.
Không bao lâu sau, Cố Đình Chu và Thanh Hoan cũng một trước một sau tan tâm trở vê.
Lâu rồi không gặp, mấy chị em đều rất vui mừng.
Sau khi mọi người ngồi lại cùng nhau dùng bữa xong, Đại Bảo Nhị Bảo liền được giao cho Cố Đình Chu chăm sóc.
Lý Thanh Vận dẫn hai đứa em gái đi trò chuyện ở phòng phía tây.
"Hôm nay khi em trở về, thôn trưởng nói, dạo gân đây bọn họ đã kiêm chế không ít, lúc nên đi làm công cũng không lười nhác nữa. Như vậy cũng tốt, chặt cắt đứt suy nghĩ của bọn họ, sau này mỗi người chúng ta sống một cuộc đời riêng. Đúng rồi, chị hai, bọn họ không làm chị tổn thương ở đâu phải không?" Lý Thanh Duyệt chỉ biết đại khái chút ít, cũng không rõ ràng toàn bộ tình hình lúc đó.
Thanh Vận và Thanh Hoan kể lại những chuyện trước đó từ đầu đến cuối, Thanh Duyệt nghe xong siết chặt nắm tay, thật quá đáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận