Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 459 -

Chương 459 -Chương 459 -
Chương 459 -
Một cậu nhóc trẻ tuổi trong quầy hàng cục xúc nhìn vê phía Lý Thanh Vận.
Lý Đắc Bảo vỗ đầu con trai.
"Thăng nhóc thối, đây là bác cả của con, còn không chào người ta! Chị cả, đây là con trai em, tên Lý Cách Tân.”
Chàng trai gãi đầu một cái.
"Bác... Bác cả." Cậu đã sớm nghe cha nói tới người bác cả này.
Người giỏi nhất cả nhà, ngay cả hai bác nhỏ kia cũng tới Kinh thị phát triển, nghe nói bây giờ bọn họ rất có tiền.
Bản thân cũng từng hỏi cha, bác cả có tiên như vậy, vì sao không đề bạt nhà bọn họ.
Chỉ cần hơi đê bạt thôi, bản thân cũng không trở thành người ngay cả học phí của mình cũng không kiếm ra. Phải kiếm sống ở nơi băng tuyết ngập trời bằng cách bán ba quả dưa và hai quả chà là cho bữa sáng, mỗi lần nộp học phí đều phải thiếu nợ trước, sau này từng chút một bổ sung.
Chỉ nhớ rõ đêm đó cha uống rất nhiều rượu, vừa uống vừa tát cậu, nói mình thật đáng thất vọng.
Vì vậy cuối cùng cậu không hỏi tới chuyện này nữa.
Thời gian là thuốc chữa lành vết thương tốt nhất.
Bây giờ Lý Thanh Vận và hai em gái cũng sống rất tốt, cũng không muốn vạch ra những vết thương kia, xem như gặp mặt chào nhau như những người bạn cũ vậy.
Bà móc ra từ trong túi xách một tờ một trăm tệ nhét vào trong tay cậu nhóc.
"Sắp sang năm rồi, bác cả lì xì cho con, nhận đi.” Bây giờ Lý Đắc Bảo cũng học được cách từ chối sự mê hoặc của tiền.
Ông ta túm lấy tờ trăm tệ trong tay con trai trả lại cho Lý Thanh Vận.
"Chị cả, không được không được, một đứa trẻ như nó nào xài nhiều tiền như vậy.
Lý Thanh Vận ghét bỏ trừng ông ta một cái, nhận lấy tiền rôi lần nữa đặt vào tay cậu trai.
Lý Đắc Bảo đành phải ngượng ngùng cười, để cho con nhận lấy.
"Con tên Cách Tân à? Có đang đi học không?”
Lý Cách Tân nhìn bác cả dịu dàng, trong lòng không khỏi sinh ra thiện cảm.
"Cảm ơn bác, năm nay con học lớp 12 rồi."
"Ồ, năm sau chưa tới mấy tháng là thi đại học rồi nhỉ? Chuẩn bị thế nào rồi, có lòng tin không?”
Lý Đắc Bảo bưng một ly sữa đậu nành tới: "Chị cả, uống tí sưởi ấm nè. Thằng nhóc này lúc quan trọng thì chẳng nói được gì, nhưng mà học tập cũng không tệ lắm, vẫn luôn đứng nhất ở trường tụi nó." Trong giọng nói của ông ta khó nén kiêu ngạo.
Lý Đắc Bảo trò chuyện, Lý Cách Tân vội đi tới sạp hàng chào hỏi khách khứa
Lý Thanh Vận ngược lại bất ngờ, trúc xấu ra măng tốt, con trai Lý Đắc Bảo vậy mà có tiền đồ.
Mãi đến khi bà nhìn thấy vợ của Lý Đắc Bảo mới hiểu được nguyên do.
Cha mẹ nhà họ Lý trước đây ít năm đã lần lượt qua đời.
Lúc ấy Lý Đắc Bảo cũng không tìm thấy ba chị em nên không có thông báo cho bọn họ, có lẽ dù thông báo cũng sẽ không có phản ứng gì. Bây giờ Lý Thanh Vận đã trở và, lẽ ra nên đi cúng bái một phen.
Lý Thanh Vận và Cố Đình Chu mua giấy tiền vàng bạc và nến thơm đi cúng.
Cũng là lần đầu tiên gặp được vợ của Lý Đắc Bảo, là một người phụ nữ có nguyên tắc lại mạnh mẽ.
Bà ấy nhiệt tình chào hỏi bọn họ và hướng dẫn hai người trong nhà.
Lý Đắc Bảo không dám thả rắm.
Người phụ nữ này là một nhân vật hung ác.
Khó trách Lý Đắc Bảo giống như bùn nhão cũng có thể được bà ấy dạy dỗ thành như bây giờ.
Con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng, bây giờ Lý Đắc Bảo quả thực không còn ăn chơi như năm đó nữa, cũng có dáng vẻ sống nghiêm chỉnh.
Hai đứa trẻ dạy dỗ rất tốt, tính cách Lý Cách Tân khá hướng nội nhưng nhìn ra được là một đứa trẻ ngoan, không hề giống Lý Đắc Bảo lúc còn nhỏ.
Có lẽ người phụ nữ biết chuyện trước kia nên lúc đối mặt Lý Thanh Vận thì hơi ngượng ngùng, xấu hổ không dám nhìn vào mắt bà.
Lúc người phụ vừa gả tới từng nghe người trong thôn nói chuyện ba đứa con gái của nhà họ Lý, cũng biết có liên quan tới chồng mình.
Làm vợ của Lý Đắc Bảo, trong lòng bà ấy cũng cảm thấy hổ thẹn với bọn họ.
Mấy năm nay cho dù biết ba đứa con gái nhà họ Lý đều có tiên đồ, bà ấy cũng không cho phép Lý Đắc Bảo chủ động liên lạc với bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận