Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 337 -

Chương 337 -Chương 337 -
Chương 337 -
Cố Đình Chu đề nghị muốn thẩm vấn gã đàn ông bắt cóc trẻ con kia.
Bởi vì kỳ lạ là mấy đứa trẻ khác trên xe đều bị ẫm đi từ ga xe lửa, chỉ có mỗi nhóc con này là gã đàn ông tự mình bắt cóc, tại sao đối phương lại bí quá hóa liều như vậy?
Tên đàn ông nhanh chóng khai báo, là cấp trên sai anh ta đi bắt, người đó nói rằng trong toa xe có một nhóc con vô cùng đáng yêu, nhất định có thể bán được với giá cao. Đối phương quen một khách hàng đặc biệt giàu có, người ta muốn một đứa trẻ ưa nhìn.
Ban ngày bọn họ đã lần theo, chờ đến tối sẽ lặng yên bông đứa bé đi trước khi đến ga.
Cố Đình Chu lập tức hiểu rõ, có người theo dõi Nhị Bảo, ngờ đâu ma xui quỷ khiến ôm nhầm đứa bé nằm giường trên.
Cảnh sát cũng rất khó hiểu, điều kiện của đứa bé trong lòng không được tốt lắm, da dẻ vàng vọt, người gây gò yếu ớt.
Đáng tiếc cấp trên của tên đàn ông vô cùng gian xảo, đối phương không ở trong toa xe kia.
Lúc xảy ra chuyện, người này đã nhân cơ hội cảnh sát đang điều tra bọn buôn người trên toa xe mà lén lút bỏ trốn ngay khi đến ga.
Thế nhưng có thể cứu được nhiều trẻ em như vậy cũng xem như lập công lớn rồi.
Lý Thanh Vận nghe xong cũng sợ hãi không thôi.
Rõ ràng bọn họ nhắm vào Nhị Bảo đây mà, trời đánh mấy kẻ buôn người kia đi.
Bé con đáng thương, cản tai ương cho Nhị Bảo. Trải qua chuyện này, Lý Thanh Vận không tài nào ngủ nổi, cô đành ôm đứa trẻ tựa lưng vào cạnh giường.
Khi người phụ nữ giường trên tỉnh lại đã là rạng sáng hôm sau, cô ta vừa tỉnh đã giật mình phát hiện không thấy đứa con trong lòng mình đâu, kêu lên đầy sợ hãi.
Lý Thanh Vận nghe thấy tiếng động bèn vội vàng đứng dậy giải thích, rồi đưa đứa trẻ cho đối phương.
"Cảnh sát nói bác sĩ đã kiểm tra qua, bé con chỉ hôn mê tạm thời, hẳn lát nữa sẽ tỉnh lại."
Người phụ nữ nhìn con trai ngủ mê man mà lòng đầy xót xa.
Cố Đình Chu tìm viên cảnh sát tới giải thích rõ ràng mọi chuyện cho cô ta, miễn đối phương nghỉ ngờ bọn họ.
Bấy giờ cô ta mới biết con mình suýt thì bị người ta bắt cóc mất, không tìm vê được! Cô ta hoảng sợ đến mức toát hết mồ hôi lạnh, liên tục cảm ơn cảnh sát và vợ chồng Lý Thanh Vận.
Chẳng trách người ta hay nói xe lửa rất nguy hiểm, hạng người gì cũng có.
Vất vả lắm Trân Quế Chi mới sinh được một đứa con này, yêu thương tận tâm can, nếu bị bắt mất thì cô ta biết đối mặt với chông mình thế nào? Nói năng với nhà cha mẹ chồng ra sao?
Chuyện này mà xảy ra thật thì cô ta cũng không cần sống tiếp, cứ thế mà nhảy thẳng từ xe lửa xuống luôn.
May mà đám buôn người trời đánh kia sợ khiến đứa trẻ ngu ngốc nên không bỏ thuốc mạnh lắm, chỉ chốc lát sau là cậu bé tỉnh lại rồi.
Thế nhưng Trần Quế Chi bị hù dọa hú hôn hú vía một phen, không có sữa.
Cậu bé đã không ăn gì suốt cả đêm, giờ đói bụng không chịu nổi, gào khóc ¡nh ỏi. Lý Thanh Vận đành tài trợ một ít sữa bột, ai bảo đứa trẻ này cản tai ương cho Nhị Bảo nhà cô chứ.
Tuy không có cậu bé, Nhị Bảo dưới sự bảo vệ của cô cũng sẽ không xảy ra chuyện gì nhưng tóm lại vì đám buôn người muốn lừa bán Nhị Bảo nên mới bắt cậu bé đi, xem như một hồi tai bay vạ gió.
Trân Quế Chi hết lòng cảm ơn, pha sữa cho con uống.
Đêm đó cả Cố Đình Chu và Lý Thanh Vận đều không được nghỉ ngơi đàng hoàng.
Sau khi cho hai đứa trẻ ăn sáng xong, lại giải quyết vấn đề sinh lý, Đại Bảo nói mình có thể trông hành lý để cha mẹ nghỉ ngơi.
Tối hôm qua thằng bé ngủ say như chết, chẳng biết chuyện gì xảy ra.
Lý Thanh Vận dặn nó không được chạy lung tung, chỉ được ở trong này rồi ôm Nhị Bảo thiếp đi.
Xe lửa đong đưa qua lại, Nhị Bảo rất dễ buồn ngủ.
Cố Đình Chu cũng ngả người xuống giường chợp mắt một lát.
Chuyện tối hôm qua khiến mọi người trên xe hoảng sợ lo lắng một phen nhưng ngược lại cũng an toàn hơn.
Hai người nhắm mắt đến tâm hơn hai giờ chiêu mới tỉnh.
Đại Bảo đói đến mức bụng xẹp lép nhưng vẫn săn sóc không quấy rầy cha mẹ.
"Đại Bảo, đói bụng chưa con, trông em nhé, cha đi tới trước mua chút đồ ăn" Cố Đình Chu ngủ một giấc, tinh thân phấn chấn, anh rời giường đi tới phía trước mua cơm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận