Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 228 -

Chương 228 -Chương 228 -
Chương 228 -
Con trai của quả phụ Vương ngẩng đầu lên nhìn cô bằng ánh mắt đề phòng, tỏ ra bối rối.
Tiểu Ni Nhi là người nhận lấy, ôm chiếc giày giống như đồ quý giá, cười nói lời cảm ơn: "Cảm ơn thím ạ, chúng cháu dùng xong sẽ rửa sạch rồi trả lại cho thím.'
"Thấy hai đứa cũng vất vả, cho các cháu mượn mấy ngày, đừng làm hỏng nhé." Lý Thanh Vận ra vẻ nói.
"Chắc chắn rồi ạ, đảm bảo sẽ không hỏng, chúng cháu sẽ quý trọng ạ." Cô bé cười lên vô cùng đáng yêu.
Sau khi Lý Thanh Vận đi, trong sân phơi bắt đầu thảo luận ồn ào về hành động vừa rồi của Lý Thanh Vận.
"Ngày mai Lý Chiêu Đệ không tới nữa sao? Đã cho mượn hết giày rôi mà?”
"Bà có thể so sánh với người ta được hay sao? Gia đình người ta thế nào, còn gia đình bà như thế nào?”
"Nhưng không phải hiện giờ nhìn cô ấy cũng thuận mắt hơn nhiều rồi sao?"
“Đúng vậy, hiện giờ nhà Nhị Ngưu và nhà quả phụ Vương là hai nhà khó khăn nhất trong thôn, cô ấy có thể nghĩ đến việc giúp đỡ bọn họ, cũng là người có lòng tốt, sau này chúng ta đừng có thành kiến với người ta nữa."
"Đúng rồi đó, cuộc sống của những đứa trẻ mới lớn này cũng quá đáng thương, chúng ta đêu nghèo khổ không giúp đỡ được, may mà có bí thư chi bộ và đại đội trưởng có thể cho bọn chúng một con đường sống.
Lý Chiêu Đệ cũng không kém, không chỉ giúp đỡ người nhỏ yếu, nhiều lần tôi còn thấy cô ấy đưa thức ăn cho cha mẹ chồng, cũng là một cô con dâu rất hiếu thuận, trong thôn làm gì có cô con dâu nào ra ở riêng mà ngày nào cũng trở về nhà cha mẹ chồng đưa đồ, có khi lại sợ cha mẹ chồng không cho đồ mình ấy chứ." Thím Lý có quan hệ khá tốt với mẹ Cố cũng nói giúp một câu.
"Đây cũng là bí thư chi bộ biết dạy con cái, mấy đứa con nhà ông ấy đều tốt vô cùng, hiện giờ vợ của thằng hai cũng đã tốt lên nhiều rồi."
“Đúng vậy, nghe nói Lý Chiêu Đệ đã sửa tên, bây giờ gọi là Lý Thanh Vận, mọi người đừng có gọi nhâm nữa nhé.
Nghe nói mấy chị em của cô ấy cắt đứt với người nhà, hai cô em gái đều đang sống ở nhà cô ấy, suýt chút nữa bị cha mẹ bán cho một người đàn ông tâm thần ở trong núi với giá một trăm năm mươi đồng, được Lý Thanh Vận cứu ra, kết quả ầm ï đến nỗi cắt đứt với cha mẹ."
"Mấy chị em bọn họ cũng nhẫn tâm thật đó, đây là cha mẹ đã mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày nuôi dưỡng bọn họ, sao có thể nói cắt đứt là cắt đứt được." "Thế bà đi mà gả cho một người bệnh tâm thần, thử đặt mình vào hoàn cảnh của người khác đi."
"Nghe tôi nói này, chuyện là thế này..." Mấy người đàn ông lần trước được gọi đi giúp đỡ biết ngọn nguồn câu chuyện đều lên tiếng giải thích giúp.
Cuối cùng mọi người đều hiểu cái khó của ba chị em họ Lý, rất nhiều người còn nói bọn họ cắt đứt đi là tốt rồi, con gái gả ra ngoài, vất vả lắm mới thoát khỏi miệng cọp, trở vê nhà mẹ đẻ còn cho rằng có thể sống yên ổn mấy ngày, thế mà lại bị bán đi thêm lần nữa, ai ở trong hoàn cảnh này cũng chẳng thể chịu đựng nổi.
Những người ghét bọn họ, trong lòng bẩn thỉu đương nhiên sẽ không nhắc đến, dù sao thì cho dù bọn họ có làm tốt hơn nữa, thì trên thế giới này cũng sẽ có người thích, cũng sẽ có người ghét thôi. Cả nhà kế toán Cố đang ngồi ở trong góc tróc hạt ngô, nghe được những lời đánh giá về Cố Đình Chu và Lý Thanh Vận, im lặng không nói gì, ngấm ngâm căm hận trong lòng, nhưng không dám thể hiện ra ngoài.
Từ khi Cố Đình Vũ bị đưa đi, kế toán Cố bị loại bỏ, người trong thôn đào ra chuyện sai trái khiến cả nhà bọn họ gặp khó khăn, hổ xuống đồng bằng bị chó ức hiếp, chỉ có thể chốn chui lủi như một con chuột, im hơi lặng tiếng, chờ đợi cơ hội.
Nháy mắt cái mùa thu đã qua, năm nay cũng được coi là một năm bội thu, cha Cố, đại đội trưởng và mấy cán bộ trong thôn, mang theo những chàng trai trẻ khỏe mạnh trong thôn, dắt mấy chiếc xe bò và xe la đến công xã nộp thuế nông nghiệp.
Cố Đình Chu cũng đi cùng để giúp đỡ, từ sớm trời chưa sáng đã xuất phát, mãi đến tối muộn mới giao xong thuế nông nghiệp rồi trở vê, cũng là một chuyện rất mệt mỏi.
Nhưng may mà hôm đi đóng thuế nông nghiệp, tiên cơm trưa bên ngoài do thôn chỉ trả, rất nhiều bạn trẻ chỉ vì bữa cơm trưa này mà vui vẻ hào hứng xung phong ởi cùng.
Nhị Ngưu đã theo Cố Đình Chu học được mấy chiêu thức, thỉnh thoảng có thể bắt được mấy con mồi, chim ngói, chim sẻ, gà rừng các loại, cậu ta thường nướng ăn luôn, ăn nhiều thịt nên dáng người cũng vạm vỡ lên một chút.
Cha Cố bảo cậu ta đi theo xe bò, cậu ta đã từng học từ ông Cố, làm cũng không tệ, thành công kiếm được một bữa cơm trưa gồm hai cái màn thầu trắng, một bát canh rau cải nấu với trứng.
Lúc buổi tối tới giờ học cậu ta còn vui vẻ cười haha mãi, đã hết mùa thu, bọn họ lại bắt đầu công việc dạy học.
Bạn cần đăng nhập để bình luận