Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 387 -

Chương 387 -Chương 387 -
Chương 387 -
Vì ngủ ở giường lạ, cho nên Đại Bảo ngủ không ngon lắm, mơ mơ màng màng cảm thấy có người đi vào, ban đầu cậu bé còn tưởng là cha đã trở về, nên cũng không lên tiếng.
Qua một phút, còn không thấy ai mở đèn lên, cậu bé cảm thấy có gì đó không đúng, mở đôi mắt mông lung ra nhìn thử.
Một bóng lưng cúi xuống, ôm thứ gì đó muốn đi ra ngoài.
Đây rõ ràng không phải là cha, khiến cậu bé sợ đến nỗi tỉnh cả ngủ, vội vàng gào lên một tiếng, nhảy xuống giường muốn đuổi theo tên ăn trộm.
Trân Quế Chi thấy mình đã bại lộ, nhất thời cảm thấy mọi thứ đều đã đổ sông đổ bể.
Thăng nhóc chết tiệt, sớm không tỉnh muộn không tỉnh, lại ngay lúc này tỉnh giấc lại.
Trân Quế Chi tông cửa xông ra ngoài, trong hành lang vang lên tiếng chuông cảnh báo, cô ta biết hôm nay mình khó mà chạy thoát được.
Chó cùng dứt dậu, dù sao thì cô ta cũng không thể chạy thoát, chi bằng kéo theo người chết thay.
Cô ta lấy đứa bé dưới lớp áo bông ra, làm ra tư thế định ném xuống tầng.
Phòng bệnh ở tâng hai, hiện giờ cô ta đang đứng ở hành lang, sân thượng ở trong tầm tay, chỉ cân hơi động một tí, là đứa bé có thể rơi xuống.
Lý Thanh Vận nghe thấy tiếng động bò xuống giường nhìn thấy cảnh này mềm cả chân, con gái của cô.
Nhân viên y tế và bảo vệ xông tới cũng hết hồn.
Đây là thù hăn như thế nào, mà có thể bất chấp từ bỏ cả tương lai vận mệnh của mình, cũng phải trộm con của nhà người ta, trộm không được thì phải giết chết.
Đại Bảo vốn cho rằng cô ta trộm cái gì đó của nhà mình, không ngờ thế mà cô ta lại trộm em gái của mình.
Chàng trai bé nhỏ nổi giận rồi, cũng không biết lấy đâu ra dũng khí.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ.
Ở động tác trong chớp mắt của Trần Quế Chi, cậu bé xông lên ôm lấy chân của Trân Quế Chi, gắt gao níu chặt, khiến Trân Quế Chi ngây người trong mấy giây, không kịp ném đứa bé đi.
Trong phút chốc Đại Bảo xen vào, một chiến sĩ lặng lẽ bao vây từ phía sau, mạnh mẽ khống chế Trân Quế Chị, cứu được đứa bé trong lòng cô ta.
Một màn hỗn loạn, Trân Quế Chi kháng cự lại việc bị bắt, còn muốn nhân cơ hội này nhảy lầu, đã bị chặn lại.
Nhân viên bảo vệ dẫn cô ta đi trông chừng, chờ đến sớm mai sẽ thẩm vấn.
Mấy chiến sĩ canh giữ ở cửa phòng bệnh, lo lắng sẽ có thêm chuyện gì đó nữa.
Lý Thanh Vận chống vào mép giường ngồi xuống.
Cả người đã chẳng còn chút sức lực nào, tình cảnh nguy hiểm giật gân vừa rồi đã khiến cô mất hết sức lực.
Chiến sĩ cứu được em bé, đã đặt em bé ở cạnh Lý Thanh Vận.
Cô vội ôm chặt lấy bọc tã lót, nhìn đứa trẻ đang ngủ say sưa, bất giác bắt đầu khóc rống lên.
Đại Bảo chưa từng nhìn thấy mẹ mình khóc như vậy, có chút luống cuống đứng ở bên cạnh, muốn an ủi nhưng lại không biết phải làm sao.
Chiến sĩ kia vỗ vỗ bả vai cậu bé, ngồi xổm xuống hỏi: "Chàng trai nhỏ, cháu mấy tuổi rồi, hôm nay cháu đã làm tốt lắm." "Chú ơi, cháu sáu tuổi, cảm ơn mọi người đã cứu em gái cháu.' Đại Bảo chào theo kiểu quân đội với mấy chiến sĩ, ánh mắt rất kiên nghị.
Mấy người chiến sĩ cũng không hề qua loa đáp bằng một kiểu chào quân đội tiêu chuẩn.
Ai có thể ngờ, bởi vì gặp phải chuyện này, mà đã trồng trong lòng Đại Bảo một hạt giống niềm tin nho nhỏ, chậm rãi mọc rễ nảy mầm, tương lai trở thành cây đại thụ che trời.
Cũng thay đổi hoàn toàn số phận cuộc đời của cậu bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận