Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 100 -

Chương 100 -Chương 100 -
Chương 100 -
"Em nói đúng." Cố Đình Chu ánh mắt lưu luyến nhìn cô, Lý Thanh Vận lập tức đỏ bừng mặt, giãy giụa tránh ra.
"Được rồi, bác sĩ Cố đã khám cho đứa nhỏ rồi, không có gì nghiêm trọng đâu, anh yên tâm, em đi nấu cơm Nói xong, cô lập tức bỏ chạy trối chết.
Khóe miệng người đàn ông hiện lên một nụ cười, cô đúng là một người phụ nữ nhỏ bé nhạy cảm.
Cố Đình Chu ngồi ở trước giường, nhìn con trai, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé.
"Đại Bảo, một ngày nào đó cha nhất định sẽ báo thù cho con."
Buổi trưa, Lý Thanh Vận nấu mì với rau và nước sốt thịt cho ba người lớn, cô nấu cháo riêng cho Đại Bảo, để thằng bé tỉnh dậy có thể húp.
Sau buổi trưa, Đại Bảo đã tỉnh lại, ngoại trừ tinh thân không phấn chấn, hơi chán nản, mặt khác thằng bé vẫn ổn.
Lý Thanh Vận đút cháo cho thằng bé.
"Mẹ, là mẹ đã cứu con phải không? Lúc con vùng vẫy trong nước, hình như con nghe thấy giọng nói của mẹ."
"Đúng vậy, cho nên Đại Bảo đừng sợ, mẹ sẽ luôn bảo vệ con." Lý Thanh Vận nhẹ nhàng ôm thằng bé vào lòng.
"Con trai ngoan, nói cho mẹ biết, con có biết ai cố ý đẩy con không?"
"Mẹ, con biết, chắc chắn là Thiết Đản. Anh Mao Đầu với con chia kẹo trái cây cho những bạn nhỏ khác, nó cũng muốn nên tới đoạt lấy, con không đưa thì nó cứ đi theo con. Lúc con ngã xuống, con cảm thấy có một đôi tay đẩy mạnh từ phía sau, nếu không thì con sẽ không ngã xuống đâu."
Quả nhiên đứa nhỏ biết rõ nhất lòng tốt và ác ý của người khác. Thằng bé còn nhỏ, chứ không phải ngốc.
"Đại Bảo, cha mẹ đã không thể lấy lại công đạo cho con, chúng ta trong lòng rất áy náy, xin lỗi con, bởi vì Thiết Đản chỉ là một đứa nhỏ, nên không ai tin rằng nó sẽ cố ý đẩy con. Vì mọi người đều cho rằng trẻ em vô tội, sẽ không nói dối, vậy thì chúng ta lấy gậy ông đập lưng ông. Con nghe mẹ nói này, chúng ta làm như vậy... được chứ?”
"Được, mẹ, con hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ." Đôi mắt Đại Bảo lấy lại vẻ lấp lánh.
"Em cùng Đại Bảo nói gì đó?" Cố Đình Chu nghi hoặc hỏi.
"Sơn nhân tự có diệu kế*, anh cứ chờ mà xem.' Lý Thanh Vận búng ngón tay một cái.
*đây là câu nói Gia Cát Lượng thường hay nói trong Tam Quốc, có nghĩa là dù cho có sống ở vùng núi thì cũng có cách giải quyết vấn đề.
*đây là câu nói Gia Cát Lượng thường hay nói trong Tam Quốc, có nghĩa là dù cho có sống ở vùng núi thì cũng có cách giải quyết vấn đề.
Sau giờ làm việc, một số người trong thôn qua lại thân thiết với họ biết được tình huống của đứa nhỏ, cùng nhau đến thăm.
Cha mẹ mấy đứa nhỏ chơi với Đại Bảo lúc sáng, cũng dẫn đứa nhỏ nhà mình tới đây, còn có thím Giang, thím Cao, thím Lý, Thu Cúc bọn họ đều đến đây, mỗi người đều cầm một ít quà, một vài quả trứng, hoặc một ít rau.
"Vợ Đình Chu, chúng tôi đến xem đứa nhỏ."
"Nghe nói hôm nay cháu phát huy sức mạnh, dũng cảm cứu con trai mình.' Thím Giang cười nói.
Lý Thanh Vận lấy ra một chiếc ghế dài mời mọi người ngồi trong sân, rót nước đường cho bọn họ uống.
Bọn nhỏ lúc đầu có chút câu nệ, nhưng sau khi uống nước đường, chúng thoải mái hơn rất nhiêu, đê nghị vào nhà chơi với Đại Bảo.
"Vợ Đình Chu, hôm nay Đại Bảo nhà cháu chịu ủy khuất rồi. Một thím thở dài nói.
Bọn họ đều biết tiên căn hậu quả, Thiết Đản nhà kế toán chắc chắn là cố ý đẩy người, nhưng lại bị kế toán nhấc lên cao, lại nhẹ nhàng đặt xuống.
Thiết Đản vốn đã bị Đình Chu dọa sợ, thừa nhận mình đã đẩy người, kế toán vừa đến đã lập tức sửa lại lời nói, nói rằng không phải cố ý.
Thật sự kinh tởm như nuốt phải ruôi.
Đứa nhỏ lớn như vậy, cũng không làm gì được nó.
Mọi người đều cho rằng chuyện này nhà kế toán thật vô lễ, hơn nữa bây giờ bọn họ đều đến thăm đứa nhỏ, gia đình kế toán thậm chí còn không nhìn thấy một bóng người.
Phát sinh chuyện lớn như vậy, dù cố ý hay vô ý, cảm tính hay lý tính, ít nhất cũng nên xin lỗi.
Bản chất của con người là đồng cảm với kẻ yếu, trái tim của mọi người đều không khỏi hướng về phía Đại Bảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận