Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 142 -

Chương 142 -Chương 142 -
Chương 142 -
Lý Thanh Vận mở cửa ra nhìn, thế mà lại là ba người nhà họ Lý.
Bọn họ giống hệt như bị chó đuổi, chạy đến mức trên đầu túa đầy mồ hôi, thở hông hộc.
"Chị... Chị cả, có, có gì ăn không? Tôi đói muốn chết, vừa mệt vừa khát." Lý Đắc Bảo vừa ngồi xổm xuống vừa ôm bụng kêu lên.
Tuy Lý Thanh Vận rất muốn chặn bọn họ ở ngoài cửa nhưng sợ đến lúc đó cô sẽ bị nước miếng dìm chết, cha mẹ đến nhà mà không cho vào cửa, tiếng thơm vất vả mới kiếm được sẽ lại rơi xuống đáy mất.
Sau khi đấu tranh nội tâm vài giây, cô không thể làm gì khác là mở cửa để cho bọn họ vào, dù sao thì chỉ cần cho chút mặt mũi bên ngoài, không để bọn họ lợi dụng là được. Một nhà ba người nhấch nhác đi vào, thấy một bàn bày đầy chén dĩa chưa được dọn dẹp thì có gì mà không hiểu nữa, ăn uống xong hết cả rồi, phí công bọn họ chạy như điên cả đường, chỉ sợ bỏ lỡ bữa trưa, kết quả cuối cùng vẫn lỡ.
Đều là do cái tên Lý Trường Quý trời đánh kia, bọn họ vốn đã thu thập đồ đạc xuất phát từ giữa trưa rồi, thậm chí còn không ăn sáng, để bụng đói lên đường.
Nào ngờ trên đường ởi lại gặp Lý Trường Quý đang vê quê để thăm gia đình, thấy anh ta từ xa đi tới, Lý Đắc Bảo chột dạ muốn trốn đi, trong lúc hoảng loạn lẻn ra sau mái hiên của nhà người khác, không nghĩ tới, thế mà lại rơi xuống hố phân.
May mà hố phân tương đối khô, không có nhấn chìm anh ta, vì để cứu người lên mà cả hai vợ chồng cũng bẩn thỉu bốc mùi. Ba người đành tìm một con sông ngòi rửa ráy sơ sơ, lại quay về thay quần áo sạch sẽ rồi mới vội vã tới đây.
Thấy một bàn toàn chén không, ánh mắt nóng bỏng của ba người tối sâm lại, nhiêu chén dĩa như vậy, chắc chắn là có rất nhiêu đồ ăn ngon, đáng tiếc bọn họ bỏ lỡ rồi.
Vừa nhớ lại là muốn mắng người, nhưng nghĩ đến mục đích chủ yếu khi đến đây, cả ba cố gắng bình tĩnh lại.
Trình Kiệt và Thu Cúc nhìn thấy ba người đi vào thì hiểu rõ, chào tạm biệt rồi đưa Tiểu Mao Đầu đi về.
Lý Thanh Vận tự mình đưa tiễn cả nhà họ ra cửa.
Tuy Cố Đình Chu hết sức chán ghét ba người này nhưng anh vẫn là khách khí bắt chuyện, mời bọn họ ngồi xuống. Ba người thấy Cố Đình Chu, lập tức ngồi đàng hoàng, không dám nhìn ngó xung quanh nữa. Đối với người con rể (anh rể) này, không hiểu sao bọn họ có chút sợ hãi, có thể là do khí thế của Cố Đình Chu quá mạnh mẽ, cũng có thể là biết được người ta không muốn nhìn thấy bọn họ, ai bảo lúc đầu bọn họ lại vô lại như vậy.
Đại Bảo vội vàng dẫn Nhị Bảo vào phòng, thằng bé có hơi sợ ông bà ngoại và người cậu này. Trẻ con nhạy cảm nhất, biết được ai tốt ai xấu với mình.
Thanh Hoan cũng đã hơn một tháng không nhìn thấy người nhà mẹ để, tuy tức giận người nhà vô tình nhưng thấy mẹ gầy gò hơn trước đây rất nhiều, chỉ còn lại da bọc xương, trong lòng cô ấy không khỏi thổn thức.
"Phán Đệ à, chân của con khá hơn chút nào chưa? Người nhà họ Hàn đáng chết, không phải con người a, làm hại con gái của ta như vậy, bọn họ đáng bị bỏ tù xử bắn. Phán Đệ, mẹ thật sự rất nhớ con, thế nhưng gần đây gia đình cũng quá khó khăn, mẹ cùng với cha và anh của con phải bắt đầu đi làm việc để kiếm điểm công và lương thực, nếu không thì chỉ sợ mùa đông này sẽ trải qua rất gian nan. Nghĩ rằng con ở lại đây với chị, con bé nhất định có thể chăm sóc tốt cho con nên mới không đến đón, con đừng trách mẹ." Mẹ Lý kích động chảy ra vài giọt nước mắt cá sấu.
Nghe thấy những lời này, Lý Thanh Vận buồn nôn đến mức muốn ói hết cả bữa trưa ra, có ai không biết bản chất của bọn họ chứ.
Cô liếc mắt ra hiệu cho Thanh Hoan đừng nói chuyện, tiếp lời: "Thương gân động cốt cần phải dưỡng gần một trăm ngày, ý bà sao? Nếu như bà nhớ em ấy, tôi cũng sẽ không tranh với bà, bà đón em ấy về mà chăm sóc cho tốt vào, thuận tiện trả hết tiên chữa bệnh cùng với tiền ăn uống trong khoảng thời gian này cho tôi.
Mẹ Lý nghẹn họng, bà ta cũng chỉ là giả vờ hỏi vài câu thôi, sao lại nhờ cậy bà ta, bà ta làm gì có tiền. Cái đứa con gái bất hiếu này, nếu như không phải bị cô lừa hết tiên đi thì hiện tại bọn họ có thể thảm hại như thế này sao?
Thanh Hoan và Cố Đình Chu thấy vẻ mặt kinh ngạc của mẹ Lý thì lén cười khẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận