Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 461 -

Chương 461 -Chương 461 -
Chương 461 -
Lý Cách Tân là một đứa trẻ rất ưu tú, sau khi cậu tốt nghiệp đại học, dưới sự đề cử của giáo viên mà ở lại trường dạy học.
Kiếm được khoản tiên đầu tiên trong tay, cậu vội lấy ra tới nhà trả lại cho Lý Thanh Vận.
Lý Thanh Vận vốn muốn nói tiền kia chính là giúp đỡ cậu, không cần trả.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của người trẻ tuổi giống như đã trút được gánh nặng, Lý Thanh Vận bèn nhận lấy số tiên kia.
Bà chưa từng cảm thấy hai ngàn tệ nặng nề như vậy.
Đây là một gánh nặng rất lớn đối với một đứa trẻ.
Bà tiếp nhận chính là tiên nâng cao niềm kiêu ngạo và tự ái của cậu. Rất nhiều năm về sau, Lý Cách Tân đều luôn duy trì thói quen chúc tết cho bác cả Lý Thanh Vận hàng năm, dù sau này đã có vợ cũng không thay đổi.
Cậu thường nói với vợ, nếu như không có bác cả thì không có Lý Cách Tân bây giờ, có lẽ giấc mộng của cậu đã sớm chôn vùi trong núi lớn.
Ngọn núi lớn cả đời cậu đều rất khó đi ra cuối cùng không có trở thành tường thành bao quanh giam giữ cậu.
Đây cũng là bởi vì lòng tốt của một người phụ nữ.
Lý Đắc Bảo lúc vê già được con trai đón vào Kinh thị sống.
Mấy năm nay ông ta đi sớm về tối kiếm tiền vất vả, sức khỏe đã sớm xảy ra vấn đề, may mà vẫn kịp hưởng phúc của con trai.
Lúc về già dưới sự chăm sóc của con trai con dâu, cuộc sống rất hài lòng.
Ngày ông ta đi còn kéo tay vợ mình nói: "Quế Hoa, tôi đi trước, một mình bà phải sống thật tốt nhé. Đời này gả cho tôi vất vả bà rồi, nếu như không phải bà ở phía sau thúc đẩy tôi, cả đời tôi không biết thành dáng vẻ gì. Kiếp sau đừng tìm tôi nữa..."
Tưởng Quế Hoa khóc không thành tiếng, mặc dù người đàn ông này khiến bà ấy vất vả hơn nửa đời người, nhưng hai người dù sao cũng đã nắm tay nhau qua năm tháng.
"Chị cả, chị hai, chị ba, em có lỗi với các người, em khốn kiếp. Mấy năm gần đây, mỗi lần em nhớ tới những chuyện mình làm lúc còn trẻ thì trong lòng vô cùng khó chịu. Em nhớ tới lúc nhỏ, chị cả mò cá cho em ăn ở nơi băng tuyết ngập trời, hai tay lạnh cóng giống như củ cải trắng, về nhà còn bị đánh mắng.
Còn có chị hai may quân áo cho em, luôn tốt bụng và hiền hòa, xưa nay các người chưa từng mặc một bộ đồ ấm áp. Chị ba ướp dưa chua để hầm cá, mùi vị không biết ngon bao nhiêu, em đều ăn hết vào bụng, ngay cả ngụm canh cũng không để cho các chị. Rất nhiều chuyện em nhớ tới mà hối hận. Nếu như có thể trở về năm đó, lần nữa trải qua, chỉ mong các chị đừng gặp lại người em trai như em." Trong khóe mắt đục ngầu của Lý Đắc Bảo chảy ra một giọt nước mắt.
Người sắp chết, lời nói cũng tốt đẹp.
Thanh Duyệt lau nước mắt.
"Em hay đó, em ngoan ngoãn chờ đi, kiếp sau chị vẫn muốn làm chị của em, xem chị có đánh chết em không.' Lý Đắc Bảo cố gắng nở nụ cười.
Chị ba xấp xỉ tuổi ông ta, lúc nhỏ không ít lần lén đánh ông ta, mỗi lần ông ta kiện cáo, chị ba đều bị cha mẹ đánh một trận.
Nhưng bà ấy đều không sợ tí nào, mạnh miệng nói lần sau vẫn đánh ông ta, bị mắng không ít. Ánh mắt Lý Đắc Bảo cuối cùng dừng lại trên người của con trai.
Đây là tác phẩm ưu tú nhất vinh quang nhất cả đời ông ta, cũng là một trong những người ông ta không nỡ rời bỏ.
"Cách Tân, sau này phải hiếu thảo với ba bác của con giống như hiếu thảo với cha mẹ nhé, không có bọn họ, đừng nói con, ngay cả cha, có lẽ cũng không có hôm nay. Lúc còn trẻ cha con khinh suất, không biết tốt xấu, ức hiếp ba bác của con thảm lắm. Thiếu nợ bọn họ, đời này cha không trả hết, sau này món nợ này phải rơi xuống trên đầu con rồi. Người ta nói cha nợ con trả, cha đành có lỗi với con một lần."
Lý Cách tân đã sớm không phải là đứa trẻ nữa, cậu cũng biết được rất nhiều chuyện năm đó từ trong miệng các cụ.
Cậu quỳ xuống: "Cha, cha yên tâm đi, con chắc chắn sẽ làm người thật tốt, đối tốt với ba bác." Cuối cùng Lý Đắc Bảo cũng rời đi. Chuyện cũ trước kia xóa bỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận