Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 134-

Chương 134-Chương 134-
Chương 134 -
Điền Tiểu Lệ yêu cầu nhà họ Lý bồi thường cho cô ta, có phí phá thai, phí bổ sung dinh dưỡng, tổng cộng nói giá hai trăm đồng.
Hai trăm đồng đủ để Lý Đắc Bảo cưới thêm hai cô vợ nữa mà vẫn còn dư, mẹ Lý mắng loạn một trận, lời gì khó nghe đều nói ra hết.
Điền Tiểu Lệ không thèm quan tâm, bà ta thích mắng thì để cho bà ta mắng, dù sao vì Lý Đắc Bảo cuối cùng bọn họ sẽ bỏ tiên ra để giải quyết chuyện này.
Mẹ Lý trở vê nói với cha Lý, cha Lý tức giận câm chổi đánh người.
Lý Đắc Bảo quỳ xuống nhận sai, nói mình bị ma quỷ ám, sau này nhất định sẽ không làm bậy nữa, sẽ sống thật tốt.
Hết cách, mẹ Lý đành phải mang theo một trăm năm mươi đồng cuối cùng trong nhà đi tìm Điền Tiểu Lệ, bà ta nói với cô ta, chỉ có một trăm năm mươi đồng, có muốn hay không, cùng lắm thì để cho Lý Đắc Bảo đi cải tạo lao động.
Điền Tiểu Lệ thấy quả thật mẹ Lý không lấy ra được nhiều nữa, cô ta cũng nhận lấy, làm bộ miễn cưỡng đồng ý.
Một trăm năm mươi đồng cũng không ít, thật ra trong lòng cô ta để ý điểm mấu chốt là một trăm đồng.
Phải biết rằng khi cô ta và Lý Trường Quý kết hôn, tiên sính lễ cũng chỉ có năm mươi đồng, còn bị cha mẹ ruột giữ lại để cứu vợ cho anh trai, cô ta không được một đồng nào.
Mấy năm kết hôn sống ở nhà Lý Trường Quý, tiền đều do mẹ chồng giữ, cô ta vất vả lắm mới tích được mấy đồng, có số tiên này, cô cũng tự tin hơn, không uổng công cô bị Lý Đắc Bảo đùa bỡn. Mẹ Lý nói một tay giao quần lót, một tay giao tiền.
Điền Tiểu Lệ lấy quân lót mình mang theo ra, cô ta bảo mẹ Lý đưa tiền cho cô ta, mẹ Lý đành phải nghe theo. Điền Tiểu Lệ nhận được tiền thì lập tức đưa quân lót cho bà ta.
Hai người thanh toán xong, hai bên cũng chán ghét nhau, nên đều tự về nhà.
Bọn họ cũng không sợ đối phương phản bội, dù sao đây cũng là một chuyện hai bên đều tổn hại, nói ra ngoài không ai có lợi cả, bọn họ cũng hiểu rõ trong lòng là giữ kín miệng như bưng.
Trải qua chuyện này, Lý Đắc Bảo đã âm thầm thê thốt sau này nhất định phải quản tốt bản thân, không thể làm bậy.
Lần này trong nhà tổn thất nghiêm trọng, chẳng những bị Lý Chiêu Đệ lấy mất hai trăm năm mươi tệ, mà còn phải bồi thường Điền Tiểu Lễ một trăm năm mươi đồng, bây giờ bọn họ nghèo trắng tay, túi tiền còn sạch hơn cả mặt.
Cha mẹ Lý cũng vô cùng u sầu.
Sáng sớm hôm sau, tất cả người một nhà đều thức dậy làm việc, để kiếm công điểm, đến Lý Đắc Bảo cũng không ngoại lệ.
Không còn cách nào khác, bị cắt đứt nguồn kinh tế, lại không có tiền tiết kiệm, bọn họ không làm việc, đến cả bản thân cũng không nuôi sống được, lấy đâu ra tiên cho Lý Đắc Bảo cưới vợ?
Lúc đó Lý Thanh Vận cũng không ngờ, biện pháp rút củi dưới đáy nồi của mình lại hiệu quả như vậy.
Vài ngày sau, chú cảnh sát trung niên trước đó đã đến nhà, cố ý đến đây một chuyến.
Lân này ông ấy mang một phân chứng nhận ly hôn, hộ khẩu mới độc lập của Phán Đệ, còn có chi phí chữa bệnh trước đó Lý Thanh Vận tạm ứng ra, ông ấy cũng đòi lại được cho cô.
Nhà họ Hàn đã phải bán nhà ngói để trả nợ, tiên giấu trong nhà cũng bị tìm thấy, tất cả đều dùng để bồi thường cho những cô gái, trẻ em bị lừa bán đến, vừa khéo số tiên cô ứng ra cũng thuộc số nợ, vậy nên cô cũng được bồi thường.
Thế nhưng Phán Đệ không lấy một đồng nào, bởi vì số tiên này đều là tiên ăn cướp, thế nhưng cô không quan tâm.
Trên chứng nhận ly hôn đã có chữ ký và dấu vân tay của Hàn Đống, chỉ cần Lý Phán Đệ ký tên, ấn dấu tay là có hiệu lực.
Cô ấy không biết viết chữ, Cố Đình Chu ký giúp cô ấy, cô ấy tự mình ấn dấu tay đỏ chót.
Từ đó, cô ấy được tự do.
Mặc dù vẫn đang có rất nhiêu gông xiêng nặng nê khiến cô ấy không thở nổi, nhưng dù sao không còn có ai có thể tùy ý giãm đạp, đánh đập cô ấy nữa.
Thật ra cô ấy biết mình ở lại nhà chị gái, chắc chắn sẽ có rất nhiều tin đồn, cũng biết vài ba hôm mẹ chồng chị gái lại đến đây đều cố ý quan sát cô ấy, cô ấy cũng từng nghĩ tới kết thúc mọi chuyện, ngăn chặn miệng lưỡi của mọi người.
Nhưng chị cả nói, phải sống là chính mình, không cần sống trong mắt người khác, người chết không thể sống lại được, chỉ có chính mình mạnh mã lên, người khác mới không dám bắt nạt chửi rủa.
Cuộc đời ngắn ngủi của cô ấy chỉ vừa mới bắt đầu, dựa vào đâu mà người khác có thể khoa tay múa chân.
Trong lòng cô ấy có một cảm giác không phục chèo chống cô ấy. Cô ấy muốn tự mình sống cho riêng mình.
Cũng không uổng mỗi ngày Lý Thanh Vận đều khuyên bảo, an ủi, cổ vũ cô ấy.
Muốn cứu vớt một con người thì cứu từ linh hôn người đó, khi linh hồn người đó kiên định mạnh mẽ, thì sẽ không sợ gió bão.
Bạn cần đăng nhập để bình luận