Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 147 -

Chương 147 -Chương 147 -
Chương 147 -
Nghĩ đến đây, cô dò hỏi: "Chị dâu, trước đây em thật sự không nghĩ tới chuyện này, thế nhưng chị nói có lý, dù em tốt với em ấy như thế nào cũng không thoải mái tự tại như trong căn nhà riêng của mình được. Chỉ là em không rành chuyện này lắm, chị cũng biết, em không quen nhiều, thoáng chốc không biết đi đâu tìm người."
Chị dâu Thu Cúc ngượng ngùng cười nói: "Trước đây chị cũng có ý này, thế nhưng nghĩ nên chờ thêm một thời gian nữa, việc của em ấy qua đi sẽ nói với em, không nghĩ đến Thanh Hoan lại rời đi nhanh như vậy.'
"Ý gì vậy? Chị nói nhanh đi."
"Nhà mẹ chị có một người em họ khác dòng, trước kia là một thợ săn, cha em ấy lúc đi săn gặp phải gấu rồi ra đi sớm, năm ấy em ấy vẫn chưa đầy mười tuổi, mẹ em ấy phải nuôi con một mình. Cũng may là em ấy học được bản lĩnh săn bắt, có chút tay nghề, tuy không thể tự mình săn thú nhưng hằng năm vẫn trợ giúp bà con trong thôn săn mồi, đủ cho hai mẹ con tiêu xài.
Em ấy cũng có thể chịu khổ, kiếm được không ít công điểm, cuộc sống trong nhà không tệ lắm. Khi em ấy hai mươi tuổi, mẹ của em ấy đột nhiên lâm bệnh, phải tiêu hết toàn bộ tiền tiết kiệm trong nhà, còn thiếu nợ không ít. Em ấy vừa phải chăm sóc người mẹ bị bệnh, vừa phải đi kiếm tiền, cũng rất khổ cực.
Sau đó vất vả trả hết nợ, mẹ em ấy muốn em ấy cưới vợ, em ấy lại nhất quyết muốn kiếm tiền để chữa bệnh cho mẹ, cưới vợ về sợ người ta không vui, chậm trễ cô gái đó. Mấy năm trước nhờ người dẫn mối mà em ấy cưới một cô gái nhà nhiều chị em ở làng bên, được ba tháng thì cô ta cuỗm hết tiền lương còn sót lại chạy trốn, hiện tại vẫn chưa tìm được.
Từ đó trở vê sau, em ấy luôn từ chối xem mắt, tập trung chăm sóc cho mẹ, đầu năm nay, mẹ em ấy thực sự không kiên trì nổi nữa đã qua đời rồi.
Trước Tết chị vê nhà mẹ đẻ còn nghe mẹ chị kể rằng, trong thôn có một góa phụ muốn mang theo hai đứa con gả cho em ấy, bị em ấy từ chối thì đi rêu rao khắp nơi nói xấu em ấy. Mẹ chị nhờ chị nếu có cô gái nào thích hợp thì giới thiệu cho em ấy, thế là chị lại chợt nhớ đến em gái Thanh Hoan. Chị nghĩ hai người đó đều là người tốt, siêng năng chịu khó lo toan việc nhà, chỉ là chưa từng gặp mặt nên chị dâu mới ngại mở miệng với em.'
Lý Thanh Vận nghĩ nếu đúng như những gì chị dâu Thu Cúc nói, vậy thì người này cũng không tệ lắm, hiếu thảo đứng đầu, một người hiếu thảo như vậy, nhân phẩm cũng sẽ không kém là bao.
Hơn nữa cho dù anh ấy là người ngu hiếu thì hiện tại cha mẹ anh ấy đã mất, một mình anh ấy có thể chăm lo cả gia đình ăn no không đói bụng, nhà gái gả qua cũng không cần phải hầu hạ cha mẹ chồng, nhìn sắc mặt người khác để sống qua ngày, thật sự rất tốt.
"Chị dâu Thu Cúc, em chắc chắn tin tưởng chị, nhưng mà có được hay không, còn phải xem duyên phận của hai người kia nữa. Giờ Thanh Hoan vừa mới về nhà, chờ qua một thời gian, em sẽ đón em ấy về chơi, hai nhà chúng ta tìm cơ hội để gặp nhau, chị thấy thế nào?”
Cô cảm thấy không tệ nhưng phải xem Thanh Hoan, để cô ấy bình tĩnh cân nhắc, hơn nữa còn phải xem ý của cô ấy.
Thu Cúc biết cô đã động lòng, cũng hào phóng đáp ứng.
"Đương nhiên rồi, chờ đến khi chuyện của Thanh Hoan trôi qua thì nhắc đến chuyện này cũng không muộn. Không phải chị dâu khoác lác, người em trai này của chị rất tuấn tú, cũng rất chịu khó, chỉ là bị người mẹ bị bệnh liên lụy đến, đến lúc đó em nhìn thấy sẽ biết." Thu Cúc thở dài.
Sau khi tiễn chị dâu Thu Cúc, Lý Thanh Vận kể lại những lời cô ấy vừa nói cho Cố Đình Chu.
Cố Đình Chu suy tư vài giây, đánh giá đúng trọng tâm: "Người em họ của chị dâu Thu Cúc, nếu như anh đoán không sai thì chắc anh biết người đó. Đã lâu lắm rồi, anh không nhớ rõ tên đối phương nữa nhưng đúng thật là một chàng trai tốt. Cậu ấy nhỏ hơn anh vài tuổi, hồi trước gặp được khi cùng một đội săn thú. Bản lĩnh săn bắt trong núi của cậu ấy rất tốt, còn có thủ đoạn để săn giết động vật, không thua gì bộ đội đặc chủng, chỉ là tính tình hơi thất thường mà thôi.”
Nghe nhận định của Cố Đình Chu, cô cũng không ngạc nhiên lắm, dù sao mấy thôn làng này ở gần nhau như vậy. Tuy nhiên đánh giá của anh càng khiến cô tò mò về người này hơn. Hi vọng bọn họ có duyên phận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận