Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 304 -

Chương 304 -Chương 304 -
Chương 304 -
Điền Mỹ Tuyết không ngờ sự thù ghét đối phương dành cho mình lớn như thế, vốn còn muốn lôi kéo quan hệ, xem ra thế này là không cần thiết.
"Trân Lập, là anh bảo cô ấy tới?"
Lý Thanh Vận nhướng mày, động tác Trân Lập nhanh vậy sao? Không biết là tiền tới tay, hay là tiên và người đều tới tay, đúng là chờ mong!
Nhìn thấy phản ứng của Lý Thanh Vận, Điền Mỹ Tuyết đã biết lần này mình đã bị người phụ nữ này gài bẫy.
"Thế nào, chỉ cho phép 'châu quan phóng hỏa, không cho phép bách tính đốt đèn sao. Lúc cô giật dây Trần Lập không ngờ tới mình cũng sẽ có báo ứng nhỉ?"
Điền Mỹ Tuyết nghẹn lại, cô ta không ngờ Trân Lập đã bán mình, anh ta nói chuyện này với cô, liên minh với nhau cùng gài bẫy mình.
Cô ta thẹn quá hóa giận, bùng cháy tại chỗ.
"Lý Chiêu Đệ, cô cũng có ký ức đời trước, đúng hay không? Nếu không cô đã không thể tránh né." Không có khả năng tránh thoát đạn pháo dịu dàng của Trần Lập thì hiện tại đã chết hết lần này tới lân khác.
Trong lòng Lý Thanh Vận đã chuẩn bị tâm lý, vẻ mặt không hề rung động nhìn cô ta, tựa như hoàn toàn nghe không hiểu lời cô ta nói.
"Điền Mỹ Tuyết, cô bị khùng gì đó, cái gì mà đời trước kiếp sau, nói đủ chưa, nói xong thì lập tức đi khỏi nhà tôi, nơi này không chào đón cô. Chuyện của Trân Lập, cô đã gặp báo ứng, cũng coi như một thù trả một thù, lần này sẽ không truy cứu. Nếu có lần sau nữa, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho mấy người dễ dàng như vậy, anh nhà tôi không phải kẻ thánh thiện." "Cô nhất định cũng sống lại, làm bộ cái gì chứ." Điền Mỹ Tuyết kéo cánh tay của cô, lớn tiếng chất vấn.
Lý Thanh Vận cũng mất kiên nhẫn, nhấc chân đạp văng cô ta ra.
Điên Mỹ Tuyết đi cả quãng đường vốn đã vừa mệt vừa đói, bị Lý Thanh Vận đá một cái ngã ngã trên mặt đất.
"Tên điên, cút ra ngoài, lại đến kiếm chuyện, thấy mày lần nào sẽ đánh mày lân đó." Lý Thanh Vận trừng mắt lạnh lùng nhìn.
Điên Mỹ Tuyết nhìn chằm chăm Lý Thanh Vận, nhìn cô hình như thật sự cái gì cũng không biết, trong lòng lại bắt đầu bị lung lay.
Chẳng lẽ trí nhớ kiếp trước của mình xảy ra sai sót? Hay là mình quá muốn sống với Cố Đình Chu, cho nên trong tiềm thức đã huyễn hoặc Lý Thanh Vận đã chết mất rồi?
Nghĩ đến tương lai Trân Lập cũng xảy ra sai lâm giống ký ức của mình.
Cô ta bắt đầu chất vấn từ ký ức bản thân có chính xác không, cũng bắt đầu hối hận mình đã làm lộ con át chủ bài cho người khác. Ban nãy mình đã nói gì thế, đúng là điên rồi.
Điên Mỹ Tuyết ảo não bị Lý Thanh Vận đuổi ra khỏi sân.
Cô ta nản lòng thoái chí đi trở về, cảm thấy như chân có sức nặng ngàn cân.
Sau khi đổi quần áo ướt sũng, mệt mỏi ngủ một giấc, lúc tỉnh lại lần nữa, cô lại hất đi những cảm xúc chán chường trước đó.
Trong mơ cô ta dựa vào ký ức ở kiếp trước, gây dựng một phương sự nghiệp, sống cuộc sống khiến cho người ta hâm mộ.
Cái này đã khiến cô ta mở ra mạch suy nghĩ mới.
Không phải chỉ là Cố Đình Chu sao, một người đàn ông có là thá gì.
Mình cũng có ký ức đời trước, tùy tiện làm cái gì cũng có thể lên như diều gặp gió, cần gì dựa vào đàn ông. Huống chi, không có người đàn ông này còn có ngàn vạn người đàn ông khác cơ mà.
Bất kể Lý Chiêu Đệ này có phải đã sống lại hay không, vê sau cô ta đều không có ý định trêu chọc.
Chỉ cân mình cách bọn họ xa ra, chắc hẳn cô sẽ không làm khó xử mình, nước giếng không phạm nước sông, rất tốt.
Lý Thanh Vận không ngờ rằng mình không cần tốn nhiều sức đã giải quyết được đối thủ.
Trong lòng đang nói thâm, Điền Mỹ Tuyết này coi bộ rất điên, không biết cô ta sẽ còn làm ra chuyện gì, phải cẩn thận chút, đặc biệt là phải căn dặn Đại Bảo, nhỡ đâu cô ta nổi điên bắt cóc con mình thì đi đâu phân bua phải trái chứ.
Chịu đựng tới khi qua khoảng thời gian này, đầu xuân đi tòng quân là mọi thứ sẽ tốt.
Cô không sợ Điền Mỹ Tuyết nói lung tung khắp nơi, dù sao chính cô cũng là người sống lại, sẽ chỉ giữ chắc đao kiếm mảnh giáp của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận