Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 60 -

Chương 60 -Chương 60 -
Chương 60 -
Cảm giác ấm ức của Lý Thanh Vận bỗng dâng trào.
Lý Thanh Vận thu tay về, tức giận xoa xoa rồi nói: "Buổi sáng tôi bận cày ruộng trông cả trăm loại rau dự trữ cho mùa đông." Buổi chiều lại đâm đầu vào việc chiêu đãi khách, cô luôn cố nén cơn đau để làm việc.
Những mụn nước lúc vỡ ra cực kỳ đau, đặc biệt là lúc xắt rau, nước chạm vào khiến cô cảm giác đau thấu tim. Nhưng cô không phải kiểu người dễ bộc lộ sự yếu ớt của mình trước mặt người khác, vậy nên cô vẫn luôn kiên trì làm việc.
Một đứa trẻ không có ô dù phải cố gắng làm việc vất vả, dù là Lý Thanh Vận của thời hiện đại hay Lý Chiêu Đệ của thập niên sáu mươi cũng vậy, không có ai thật lòng quan tâm đến họ, vậy nên họ cần phải tự gánh chịu tất thảy.
Khuôn mặt u ám của người đàn ông hơi ửng đỏ, sự áy náy và tội lỗi hiện hữu nơi đáy mắt anh.
Anh thấy xấu hổ khi đối mặt với Lý Chiêu Đệ, đáng ra đây là những việc mà anh phải gánh vác, nhưng cuối cùng lại đè nặng lên đôi vai gây yếu của cô.
Kiếp trước anh chưa từng nghĩ đến việc cô là một người phụ nữ phải sống một mình ở nhà, lo liệu việc nhà lẫn hai đứa nhỏ, thậm chí anh còn đối xử tệ bạc, không tối với cô.
Lúc mới cưới anh, cô cũng là một cô gái ngây thơ, trong sáng, xinh đẹp như hoa, nhưng sau lại bị đẩy vào đường cùng. Mà anh chính là một trong những đồng phạm, chính sự lạnh nhạt vô tình của anh đã khiến cô thất vọng tới cực điểm.
Giờ bắt đầu lại từ đầu, may là vẫn còn kịp. Cố Đình Chu gạt bỏ hết những mớ suy nghĩ hỗn độn trong lòng đi, anh cầm tay cô một lần nữa, khẽ nhúng vào nước rửa sạch rồi lau khô giúp cô. Tiếp theo, anh lấy một lọ thuốc mỡ không biết tên từ chiếc túi trên đầu giường, chậm rãi bôi giúp cô, sự dịu dàng ấy khiến người ta động lòng.
Mà trong suốt quá trình, Lý Thanh Vận nhìn người đàn ông trước mắt mà choáng váng, đây là những đãi ngộ mà cô xứng được nhận sao?
Trong sách nói là anh lạnh nhạt vô tình, trái tim lạnh như sắt đá kia mà?
Anh không nói lời nào, nhưng không hiểu sao lại có thể chạm tới nơi mềm mại nhất trong trái tim cô, khiến cô không đành lòng rụt tay vê.
Mãi đến khi người đàn ông thực hiện tới động tác cuối cùng cô mới phản ứng lại, khuôn mặt ửng đỏ vì xấu hổ, quơ quơ bàn tay được bôi thuốc, nói: "Cảm ơn." Trong đôi mắt thâm sâu tựa không đáy của Cố Đình Chu thoáng hiện ý cười, dù trên cơ thể cô xảy ra cái gì, hoặc là cô có trọng sinh giống anh hay không chăng nữa cũng chẳng sao. Tóm lại, cô của hiện tại khiến anh cảm thấy vô cùng thoải mái, không bài xích.
Đại Bảo nhìn những cử chỉ nhỏ của cha mẹ mình, lén cười, ngay cả một đứa trẻ cũng đủ nhạy bén để cảm nhận được bầu không khí kỳ quái giữa hai người.
Lý Thanh Vận mượn chuyện đi vệ sinh để chuồn ra khỏi cửa, cô dựa vào dưới mái hiên, hít sâu mấy hơi mới dần bình tĩnh lại. Sắc đẹp có thể khiến ta lâm tưởng, người xưa chưa bao giờ lừa ta.
Sống hơn hai mươi năm trên đời, lân đầu tiên có một người đàn ông đối xử dịu dàng với cô như vậy, hơn nữa còn là một người đàn ông đẹp trai phong độ, cơ thể toát lên mùi hormone nam tính và độ men lỳ, anh đem lại cho cô một cảm giác siêu an toàn, là mẫu người mà cô thích.
Quả thực, cô muốn ngừng mà không được.
Không được Lý Thanh Vận, mày phải tỉnh táo, không được để mê hoặc, phải kiên trì.
Bình tĩnh lại, cuối cùng cô cầm bình nước ấm quay lại phòng với vẻ mặt bình tĩnh, thu dọn giường đệm, dỗ hai đứa nhỏ ngủ.
"Bản chất chị dâu không phải người xấu, chỉ cần chị ấy không làm gì quá phận, chúng ta cũng không cần để ý tới chị ấy. Chúng ta đã chia nhà rồi, hai bên sẽ không thường xuyên ở cạnh nhau đâu." Cố Đình Chu bỗng nói.
Có lẽ hôm nay anh đã để ý tới những lời đối đáp sắc bén của hai người.
"Ừm, em biết rồi."
Người không động tới mình, mình không động tới người. Đây là cách sống, cách đối nhân xử thế của cô từ trước đến giờ. Chị dâu cả Cố dừng cuộc sống yên ổn, muốn gây chuyện cô cũng không sợ.
Nhưng cô không có ý định nói những lời này cho người đàn ông mà cô mới gặp lân đầu nghe, mặc dù anh là người chồng trên danh nghĩa của cô.
Ban đầu cô vốn tưởng mình sẽ không thể ngủ chung trên một chiếc giường với người đàn ông xa lạ, mặc dù có mấy đứa nhỏ nằm giữa.
Nhưng sự thật là, sau khi cô dỗ Nhị Bảo ngủ xong, hai mắt nặng tru, buồn ngủ đến mức vừa nằm xuống đã thiếp đi.
Ngày hôm nay thật sự quá mệt mỏi, xới đất trông rau, tiếp đãi khách khứa, xong lại tranh đấu với chị dâu cả, thể lực và cả trí óc đều đạt tới cực hạn rồi, không ai có thể chịu nổi. Dưới ánh đèn dầu mỏng manh, Cố Đình Chu quan sát ba mẹ con họ một lúc, sau đó khẽ nhếch môi nở nụ cười mãn nguyện.
Anh nhẹ nhàng thổi tắt ngọn đèn dầu, từ từ nằm xuống, dần chìm sâu vào giấc mộng đẹp. Trong mơ, gia đình bọn họ sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc biết bao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận