Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 63 -

Chương 63 -Chương 63 -
Chương 63 -
Cố Đình Chu cảm thấy buồn cười khi nhìn cô gái nhỏ chạy trối chết, khóe miệng khẽ nhếch để lộ nụ cười như đang suy tư, đúng là càng ngày càng thú vị.
Trọng sinh thật sự có thể khiến con người ta thay đổi nhiêu như vậy ư?
Sở dĩ anh dậy nấu cơm là bởi vì đây là lần đầu tiên anh biết nuôi một đứa trẻ lại phiên toái như vậy. Tối hôm qua, dường như cứ cách ba đến bốn tiếng là cô lại bị Nhị Bảo đánh thức một lần, sau đó cô phải dậy bón sửa rồi đổi tã cho thằng bé, lại dỗ nó ngủ, cứ như vậy.
Ở kiếp trước, thời điểm gặp Đại Bảo khi quay về thăm người thân lân đầu tiên, thằng bé đã hơn một tuổi, Nhị Bảo cũng vậy, lần đầu tiên anh gặp Nhị Bảo, thằng bé cũng hơn một tuổi.
Cho nên Cố Đình Chu chưa bao giờ biết việc chăm sóc một đứa trẻ lại phiên toái như vậy, đây mới chỉ là một đêm, thử hỏi mấy trăm cái ngày đêm thì sẽ thế nào.
Bây giờ có suy nghĩ nhiều cũng vô ích, có lẽ anh nên cố gắng đối xử tốt với họ một chút sẽ ổn hơn.
Lý Thanh Vận nấu một nồi cháo ngô, nửa gạo nửa ngô, đặc sệt thơm thơm.
Món ăn kèm gồm rau trộn dưa leo và một nồi màn thầu bột mì hấp và sủi cảo chưng.
Có đến mười mấy cái màn thầu bột mì trắng chưng để cho hai người Giang Phàm mang theo ăn trên đường, đừng coi thường mười mấy cái màn thầu trắng này, đây chính là màn thầu bột mì trắng nguyên chất. Ở cái thời đại mà mọi người đều ăn ngũ cốc nguyên hạt thì màn thầu bột mì trắng chính là món tốt để tiếp đãi khách.
Sủi cảo trưng là do cô đã bỏ vào không gian từ trước đó, một lần chưng năm mươi cái, đàn ông ăn rất nhiều món này.
Quả nhiên, năm mươi cái sủi cảo không còn thừa lấy một cái, ăn sạch.
Lý Thanh Vận đưa hai túi đồ cho hai người Giang Phàm.
"Đồng chí Giang, trong bọc này có màn thầu mà tôi chưng, để các cậu ăn trên đường. Ngoài ra trong túi này là một số đặc sản vùng núi do người trên núi chúng tôi phơi khô, để các cậu mang về nếm thử.”
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ.
Mấy món đặc sản vùng núi này cô tích trữ ở nhà từ trước, một ít là của mẹ chồng mang sang ngày hôm qua, cô lấy một ít đem tặng người ta.
"Chị dâu, hai ngày nay chúng tôi làm phiền chị nhiêu rồi, Đình Chu như vậy cũng do tôi cả, hay là chị trách mắng tôi vài câu đi, như vậy tôi mới thoải mái được."
Giang Phàm tỏ vẻ áy náy, anh ấy hại Cố Đình Chu bị thương, vậy mà người trong gia đình Cố Đình Chu vẫn đối xử tốt với anh ấy như vậy, điều này khiến anh ấy cảm thấy tội lỗi vô cùng.
"Cậu nói gì vậy, tất cả những gì mọi người làm đều là vì quần chúng nhân dân. Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn anh ấy cũng sẽ cứu, vậy nên cậu không cần quá tự trách, là một người vợ, tôi cảm thấy tự hào về anh ấy." Lý Thanh Vận nói với nét mặt kiêu ngạo, vinh hạnh.
Thật ra lúc đọc sách cô không nghĩ quá nhiều, cho rằng đây chỉ là một câu chuyện trong sách. Khi đắm chìm trong khung cảnh đó, cô cũng thực sự cảm nhận được sự gian nan của thời đại này.
Nếu không có hàng ngàn hàng vạn chiến sĩ nhân dân dám hy sinh cho con em thì mọi người sẽ không có được một tương lai tốt đẹp. Bản thân cô không phải người có đại nghĩa dân tộc, thậm chí có phần quê mùa, nhưng cô kính nể những người như vậy từ tận trong tâm.
Giang Phàm giơ ngón tay cái lên với cô: "Chị dâu, chị thật tuyệt."
Cố Đình Chu từ từ bước tới, vừa đúng lúc nghe thấy câu nói kia của cô, trong chốc lát, cảm xúc anh dần trở nên phức tạp, đầu anh có muôn vàn suy nghĩ.
"Đình Chu, không phải em đã bảo anh đừng tiễn sao? Được rồi, em đi rồi, mấy tháng tới anh ở nhà với chị dâu và hai đứa nhỏ đi, anh nợ họ quá nhiều."
Dứt lời, Giang Phàm lại tiến đến nói nhỏ bên tai Cố Đình Chu: "Cuối cùng em cũng hiểu tại sao anh không màng vết thương, nhất quyết đòi về nhà rồi. Có một người vợ như thế này còn đòi hỏi gì nữa. Nói xong, anh ấy chạy vội lên xe, sợ Cố Đình Chu đánh mình.
Mãi cho đến khi chiếc xe đi xa, Cố Đình Chu vẫn chưa hoàn hồn sau câu nói vừa nãy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận