Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 70 -

Chương 70 -Chương 70 -
Chương 70 -
Trình Kiệt vội vã đạp chiếc xe đạp có phần cũ kỹ về nhà, hôm nay anh ấy đến thăm nhà một học sinh, nên vê muộn.
Trên đường về, tình cờ thấy có người lén lút bán mạch nha, anh ấy gọi nửa cân cho đứa nhỏ, nghĩ đến nụ cười rạng rỡ của đứa nhỏ, anh ấy không khỏi mỉm Cười.
Động tác dưới nhân nhanh hơn, đạp chiếc xe đạp kêu cót két.
Vừa vào đến thôn, còn chưa có về nhà, anh ấy nghe thấy có người gọi mình.
"Thây Trình, thây đừng về nhà, đến trung tâm y tế công xã xem đi, Tiểu Mao Đầu nhà thầy bị mắc hạt đào, vợ Đình Chu đã lấy ra rồi, vợ thấy hiện tại đã đưa Tiểu Mao Đầu đến công xã rồi."
Trình Kiệt không kịp hỏi nhiều, liên quay đầu xe đi về phía công xã, thuận tiện vẫy tay nói cảm ơn.
Vội vàng lao đi một mạch, cuối cùng cũng đến được trung tâm y tế, sắc trời đã chuyển tối, đúng lúc nhìn thấy vợ mình đang ôm Tiểu Mao Đầu từ trung tâm y tế đi ra.
Trình Kiệt vội vàng chạy đến đón lấy: "Thu Cúc, đứa nhỏ thế nào rồi?"
"Anh Kiệt, anh đã vê rồi, hôm nay làm em sợ chết khiếp, nếu không có vợ Đình Chu, Mao Đầu của chúng ta sẽ không còn nữa, lúc đó em nghĩ, nếu Mao Đầu không còn, em cũng chết theo cho rồi."
Khi người phụ nữ nhìn thấy người đàn ông của mình đến, trong lúc nhất thời cô ấy dường như đã tìm được chỗ dựa, khóc không thành tiếng.
"Em nói nhảm cái gì vậy, không phải đứa nhỏ không có việc gì sao, đừng nói những lời xui xẻo như vậy." Trình Kiệt ôm lấy đứa nhỏ, an ủi vợ.
Người đàn ông không biết rằng ở một không gian và thời gian khác, không có sự giúp đỡ của Lý Thanh Vận, anh ấy đã thực sự mất vợ mất con, gần như già đi chỉ sau một đêm.
"Bác sĩ nói rất may là cứu chữa kịp thời, đứa nhỏ không có vấn đề gì lớn, chính là hạt đào làm tổn thương cổ họng, bác sĩ kê đơn thuốc chống viêm, bảo mấy ngày này ít nói, ăn thức ăn lỏng dễ tiêu."
"Vậy là tốt rồi, chúng ta đi về trước, hai mẹ con ngôi trên xe bò của ông Cố, trời tối quá, anh ở phía trước mở đường cho mọi người. Trình Kiệt đặt hai mẹ con lên xe bò.
Tiểu Mao Đầu khóc mệt đã ngủ thiếp đi.
"Thầy Trình, thây không mang theo đèn pin phải không, tôi có đèn lồng ở đây, thây có thể treo nó lên trước xe để có thể nhìn rõ." Ông Cố khách khí nói.
Trình Kiệt nói cảm ơn, câm đèn lồng treo lên, đạp xe ở phía trước dẫn đường.
Trình Kiệt dạy ở trường học công xã, được mọi người trong thôn kính trọng, người già hay trẻ em đều gọi anh ấy là thây Trình, anh ấy cũng là người đầu tiên trong thôn mua xe đạp, tuy là xe đạp cũ nhưng cũng rất lợi hại.
Trên đường đi, anh ấy hỏi vợ toàn bộ câu chuyện từ đầu đến đuôi.
Thu Cúc run rẩy nhớ lại khoảnh khắc đáng sợ hôm nay, cho tới bây giờ cả người cô ấy vẫn còn căng thẳng.
"Bác sĩ nói ông ấy quanh năm suốt tháng tiếp nhận nhiều đứa trẻ bị mắc cổ như vậy ngạt thở mà chết. Hầu hết chúng đều chết trên đường đi, một số ít sống sót, nhưng vì bị ngạt thở quá lâu nên biến thành kẻ ngốc, Mao Đầu nhà chúng ta xem như may mắn, chỉ bị xây xát một ít. Lúc đó em đã thử mọi cách nhưng không thể lấy được hạt đào ra, đứa nhỏ bị ngạt thở hổn hển, gần như đã tuyệt vọng. Vợ của Đình Chu chạy tới, không biết cô ấy dùng biện pháp gì, ấn tay vào bụng đứa nhỏ nhiều lần, đứa nhỏ lập tức nôn ra ngoài. Nghe được tiếng con khóc, em thấy âm thanh đó thật sự rất dễ nghe. Anh Kiệt, ngày mai chúng ta phải đưa Mao Đầu đến cảm ơn vợ Đình Chu, nếu không có cô ấy, thứ anh hôm nay trở lại nhìn thấy chính là thi thể của hai mẹ con em." Một lúc sau Thu Cúc sợ hãi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận