Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 168 -

Chương 168 -Chương 168 -
Chương 168 -
'Em cũng nghĩ như vậy. Chúng ta có thể mua một ít đặc sản vùng núi mà trong tay thằng bé có, cho thăng bé nhiều thêm mấy đồng để thằng bé có thể yên ổn vượt qua mùa đông. Thằng bé vẫn chỉ là một thằng nhóc chưa trưởng thành. Không vì cái gì khác, cứ sống mà không hổ thẹn với lương tâm của mình là được." Lý Thanh Vận cũng trả lời.
Khi ánh mắt của hai người giao nhau, bọn họ chỉ cảm thấy linh hồn tương thông, trái tim được kết nối với nhau, tam quan phù hợp với nhau nên cả hai ở bên nhau thật sự rất thoải mái. Chỉ cân nhìn nhau một cái là có thể hiểu được ý của đối phương.
Đại Bảo quan sát dáng vẻ của cha mẹ mình, thằng bé thâm nghĩ bọn họ đang nói về cái gì vậy?
"Cha, cha vừa mới nói cái này nghèo cái gì cái gì, tương tự cái gì cái gì, là ý gì vậy ạ?
Cố Đình Chu ngồi xổm xuống, từng câu từng chữ nói cho con trai nghe: 'Là người nghèo chỉ lo cho thân mình, người giàu có thể giúp đỡ thế giới. Những lời này có ý nghĩa là một người trong lúc thất bại thì phải giữ mình trong sạch, chú trọng việc nâng cao phát triển cá nhân và tư cách đạo đức; một người công thành danh toại thì phải hành thiện tích đức."
"Vậy con đã hiểu rồi. Ý chính là nói nhà chúng ta có tiên, cho nên chúng ta phải giúp đỡ anh Nhị Ngưu." Đại Bảo cướp lời nói.
"Đại Bảo, giúp đỡ người khác có rất nhiều cách khác nhau. Không nhất định là có tiền mới có thể hỗ trợ được, đây cũng là một loại kiến thức.
Con còn phải xem người mà con muốn giúp có xứng đáng được giúp đỡ hay không nữa. Nếu người đó lợi hại hơn con, vậy thì sự hỗ trợ của con chính là cản trở người đó chứ không giúp được gì cả. Nếu có tiên mà cứ giúp đỡ người khác một cách mù quáng thì thế giới sẽ trở nên hỗn loạn mất.
Vì sao cha mẹ không trực tiếp cho anh Nhị Ngưu của con tiên, mà phải thông qua việc mua đặc sản vùng núi để giúp đỡ anh ấy cơ chứ? Bởi vì anh ấy có lòng tự trọng. Nếu chúng ta trực tiếp đưa tiền thì anh ấy sẽ có cảm giác bất an và lo lắng do bị bố thí. Điều này sẽ gây bất lợi đối với sự trưởng thành của anh ấy.
Cho nên, giúp đỡ người khác không phải chỉ là một câu nói đơn giản. Sau này, con sẽ từ từ hiểu ra thôi."
Cố Đình Chu phân tích đạo lý trong đó cho con trai nghe. Đại Bảo mang dáng vẻ cái hiểu cái không.
Đứa bé còn nhỏ, vốn dĩ việc dạy dỗ phải dạy từ từ. Một ngày nào trong tương lai, thằng bé trải nghiệm càng nhiều hơn sẽ hiểu ra đạo lý ở trong đó.
Có rất nhiều thứ cần phải có thời gian để từ từ kiểm chứng, việc giáo dục trẻ em trưởng thành cũng như thế. Người lớn gieo từng viên hạt giống nhỏ ở trong lòng thằng bé, có một ngày nào đó chúng sẽ sinh trưởng thành cây đại thụ che trời, hoặc là nở rộ thành một biển hoa.
Lý Thanh Vận kể lại chuyện chị dâu Thu Cúc hẹn cô đi cắt cỏ u-la cho anh nghe.
Cố Đình Chu liên tục dặn dò bọn họ không thể đi sâu vào núi, cứ cắt một ít cỏ ở ven rừng là được, dù sao thì ở trong nhà cũng không cần nhiều.
Sau khi Lý Thanh Vận nghiêm túc đồng ý xong, anh mới cho hai mẹ con đi, anh còn chuẩn bị sẵn một bình nước ấm cho hai người mang theo, còn anh ở lại trong nhà chăm Nhị Bảo đang ngủ, lặng lẽ xử lý đống con mồi mới mang vê nhà và thuận tiện xử lý xong lớp da của chúng.
Anh muốn nhân lúc bản thân còn ở nhà mà dự trữ thêm một ít thịt và lông thỏ ở trong nhà, làm cho ba mẹ con bọn họ mỗi người một bộ quần áo bằng lông thú và mũ lông thỏ để tránh rét vào mùa đồng.
Nếu có lông hồ ly để may quần áo sẽ càng đẹp mắt, nhưng anh lại không trông thấy bóng dáng hồ ly đâu cả.
Lý Thanh Vận dẫn theo Đại Bảo đi tới nhà họ Trình. Chị dâu Thu Cúc đang chuẩn bị ra cửa, Mao Đầu nhìn thấy Đại Bảo cũng đi nên cậu bé cũng ngồi không yên, cậu bé đòi đi cùng bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận