Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 334-

Chương 334-Chương 334-
Chương 334 -
Cố Đình Chu ẫm Nhị Bảo và vác hành lý, còn Lý Thanh Vận ôm chặt Đại Bảo.
Cả nhà bốn người gian nan mới lên được xe lửa.
Cuối cùng, bọn họ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trước kia, Cố Đình Chu mua vé xe cho bản thân đều là mua vé ngồi, thậm chí là vé không có chỗ ngồi, một mình anh có đi xe như thế nào đều được.
Nhưng mà lân này suy xét đến vợ của mình và hai đứa nhỏ, anh cố ý dùng thân phận quân nhân của mình đi mua hai vé giường nằm.
Sau khi người bán vé biết bọn họ còn dắt theo hai đứa nhỏ, người đó còn cố ý bán cho anh hai tấm vé giường nằm ở dưới.
Vì thế, hiện tại bọn họ có thể ngồi đối diện nhau và cuối cùng cũng có thể ngồi nghỉ rồi.
Nửa ngày tiếp theo, bọn họ đều sẽ ở trên chiếc xe lửa này.
Trên giường trên ở hai bên có một người đàn ông trung niên và một người phụ nữ cũng đang bế một em bé.
Người phụ nữ ở giường trên của Lý Thanh Vận vừa mới tiến vào đã mang điệu bộ muốn nói lại thôi. Nhìn thấy bọn họ cũng dắt theo hai đứa nhỏ nên cô ta cũng không nói nữa. Có lẽ là cô ta muốn đổi vị trí giường nằm.
Tất nhiên là Lý Thanh Vận cũng muốn ngủ ở giường dưới nên cô giả vờ như không biết, cô đặt đồ đạc của mình lên trên giường.
Xe lửa bắt đầu xình xịch di chuyển, Đại Bảo cách lớp cửa kính nhìn ra bên ngoài, thằng bé cảm thấy tất cả đều rất mới lạ.
Cố Đình Chu giao con cái cho Lý Thanh Vận, anh cầm theo một cái hộp cơm rỗng đi tới toa ăn ở phía trước mua một ít canh nóng về để ăn cơm.
Ba người uống canh nóng, ăn bánh nhân đậu, sủi cảo ở nhà mang tới và trứng gà mà mẹ Cố đã chuẩn bị cho.
Người phụ nữ ở giường trên cũng lấy bánh mà mình đã mang theo ra ăn. Thỉnh thoảng, ánh mắt của cô ta ngó xuống cả nhà bốn người ở giường dưới, cô ta thấy hơi hâm mộ.
Người đàn ông trung niên ở phía đối diện vừa lên xe đã nằm xuống ngủ ngay.
Lý Thanh Vận không có cảm giác thèm ăn, cô ăn được một chút đã ôm Nhị Bảo đi ngủ trưa.
Đại Bảo quan sát mọi thứ mới mẻ một lúc, thằng bé cũng không còn tinh thần. Một lát sau, thằng bé cũng ngủ thiếp đi. Cố Đình Chu ngồi ở một bên chợp mắt, canh chừng vợ và các con của mình. Lý Thanh Vận ngủ một giấc tỉnh dậy, sắc trời đã hơi tối.
Cố Đình Chu đã đút cháo và sữa cho Nhị Bảo xong, Đại Bảo cũng tỉnh ngủ từ lâu, thằng bé đang ngồi chơi đùa với em trai trên một cái giường khác.
Thấy cô tỉnh lại Cố Đình Chu vội vàng hỏi cô có muốn uống nước hay không, anh đưa bình nước cho cô.
Tuy rằng đang ở xe lửa thượng, nhưng cô đã có một giấc ngủ đặc biệt thoải mái và tinh thân khôi phục lại không ít. Có thể là bởi vì cô đã thật sự quá mệt mỏi.
"Em giữ hai đứa nhỏ đi, anh đi phía trước mua chút thức ăn rồi quay về."
Cố Đình Chu lấy ra hai cái hộp cơm rồi câm ở trên tay.
“Anh mau ởi đi. Lý Thanh Vận vừa vuốt lại mái tóc rối bù xù của mình vừa lên tiếng đáp.
Cố Đình Chu vừa mới đi được một lát, đứa bé ở trong tay của người phụ nữ giường trên đã quấy khóc.
Ban đầu, tiếng khóc chỉ nhỏ thôi, nhưng dường như người phụ nữ đó không thể dỗ dành được đứa bé nên nó càng khóc càng lớn tiếng hơn.
Đại Bảo tò mò hỏi: "Mẹ, có phải là nó đói bụng hay không?" Thằng bé nhớ rõ trước kia khi em trai còn nhỏ, lúc cậu bé đói cũng sẽ khóc ré lên như thế. Tiếng khóc đỉnh tai nhức óc, cho dù dỗ như thế nào cũng không dừng lại được.
Người phụ nữ nghe thấy lời nói của Đại Bảo, cô ta lúng túng tiếp tục dỗ đứa bé.
"Đông Đồng ngoan, đừng khóc, đừng khóc nữa.'
Suốt một ngày nay, cô ta ăn uống không đàng hoàng. Giữa trưa, cô ta chỉ mới gặm một cái bánh bột ngô, ngay cả một ngụm nước cũng chưa uống, cho nên cô ta không có sữa cho con bú, nó đói đến mức khóc ré lên.
Lúc này, tiếng khóc của đứa bé đánh thức người đàn ông trung niên đang ngủ ở phía đối diện.
"Mau làm cho nó câm miệng, ồn muốn chết đi được. Nếu không làm cho nó câm miệng thì tôi sẽ đi tìm nhân viên xe lửa tới đây xử lý" Người đàn ông mất kiên nhẫn quát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận