Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 351 -

Chương 351 -Chương 351 -
Chương 351 -
Đương nhiên là sức lực của nhà họ Khâu, cái chức phó tiểu đoàn trưởng hơi dùng sức chút vẫn có thể làm được, nhưng thăng cấp trong quân doanh chính thì không dễ dàng như vậy, nhiều năm như vậy mà anh ta vẫn không có cơ hội lên chức lân nữa, hiện tại Cố Đình Chu đều đã vượt qua anh ta.
Trong lòng Trân Kiến Bằng cũng cảm thấy buồn khổ rất nhiều, anh ta hối hận rôi, không nên vì một chút lợi lộc cực nhỏ trước mắt mà lựa chọn một người vợ là kẻ gây rối như vậy.
Suốt bao nhiêu năm qua anh ta chưa từng được sung sướng một giây phút nào, ở trước mặt cha vợ phải giả vờ giả vờ làm một đứa con rể ngoan, ở trước mặt đồng đội lại không dám ngẩng đầu.
Các đồng đội khác, nhà ai mà không có một hai đứa con, còn anh ta đến một đứa cũng không có, cha mẹ ở quê nhà vô số lần viết thư đến thúc giục, đều chỉ có thể qua loa lấy lệ sang chuyện khác.
Chính là vì nhân nhượng Khâu Thục Hà, cô ta sợ đau đớn khi sinh con, lại sợ bản thân sau khi sinh con cơ thể bị biến dạng, không thể nào tiếp tục đảm nhiệm công tác trong đoàn văn công.
Chỉ có điều quan hệ giữa anh ta và Cố Đình Chu vẫn luôn khá tốt, dù sao cũng là đồng đội suốt bao nhiêu năm, không thể tùy tiện xé rách da mặt bởi vì một chút chuyện xưa không đâu.
Hơn nữa trong lòng Trần Kiến Bằng đều biết rõ, năm đó đều là do một mình Khâu Thục Hà đơn phương, Cố Đình Chu thậm chí còn không biết tâm tư của cô ta.
Tâm trạng của Trân Kiến Bằng không tốt, khó tránh khỏi uống thêm mấy ly, lợi dụng men sau, anh ta khó chịu nói: "Tôi thật sự hối hận rồi." Mọi người đều thở dài một hơi, Lão Trân người này, cũng không phải loại người đại gian đại ác, chỉ là nhất thời chọn sai đường, rơi vào thế cục như hiện tại, là do thời thế, là do vận mệnh.
Một bữa cơm đã kết thúc trong bầu không khí kì quái như vậy.
Chỉ có hai người phụ nữ ở bên cạnh căn hạt dưa nói chuyện phiếm là không bị ảnh hưởng, đang nói chuyện phiếm vô cùng vui vẻ, còn hẹn nhau khi nào rảnh lại cùng nhau tụ tập.
Khi tiễn bọn họ đi, Thao Thao còn không chịu về nhà.
Trong khu nhà lớn, không có nhiều đứa trẻ có thể chơi cùng cậu bé, cậu bé thích Đại Bảo, cũng thích nhà Đại Bảo.
Cha mẹ cậu bé khuyên can mãi mới có thể ôm cậu bé đi.
Trân Kiến Bằng say khướt, bước đi loạng choạng, mấy người bọn họ ba chân bốn cẳng đỡ anh ta trở về. Khi đến nhà Trần Kiến Bằng, dù có gõ cửa như thế nào thì Khâu Thục Hà cũng không muốn mở cửa.
Đang lúc mấy người hết đường xoay xở, không biết Trần Kiến Bằng là bị cồn xộc lên não hay là thật sự không muốn bỏ qua.
Anh ta thế mà lại nhấc chân đá văng cánh cửa nhà bọn họ ra.
Dọa cho Khâu Thục Hà ở bên trong hoảng sợ, khiến ba người đồng đội đưa anh ta trở vê cũng trợn mắt há hốc mồm.
Lão Trân này, hôm nay là cây sắt nở hoa hay gì, thật sự kiên cường hiếm gặp.
"Trân Kiến Bằng, anh điên rồi à? Tôi không để yên cho anh đâu!" Khâu Thục Hà tức giận đi lên hung hăng đấm Trần Kiến Bằng.
Bạch Ngọc ức hiếp cô ta, Trân Kiến Bằng không biết giúp đỡ thì thôi đi, trở vê còn dám đá cửa, thật là khiến cô ta mất mặt!
"Không để yên thì không để yên!" Dù sao anh ta cũng không thể chịu nổi cuộc sống này thêm một ngày nữa.
"Trân Kiến Bằng, tôi muốn ly hôn với anh!" Khâu Thục Hà nhìn thấy bộ dạng không nể nang gì của anh ta, lấy ra đòn sát thủ của mình.
Trước đây đã rất nhiều lần, khi hai người nảy sinh tranh cãi, cô ta đều dùng chiêu này để giành chiến thắng.
Đôi mắt của người đàn ông đỏ lên, kéo đồng đội của chính mình ra, hung hăng nhìn về phía người phụ nữ kiêu ngạo giống như một con khổng tước, trong ánh mắt tựa như tẩm độc, khiến cho Khâu Thục Hà có chút hốt hoảng.
"Ly hôn? Được thôi! Ly hôn thì ly hôn, ai không chịu ly hôn người đó là rùa đen khốn nạn!
Nếu hôm nay cô không đề cập tới, tôi cũng muốn ly hôn với cô, nghe rõ đây, là tôi, Trân Kiến Bằng muốn ly hôn với cô, Khâu Thục Hàt"
Tuy rằng đã uống rất nhiều rượu, nhưng Trần Kiến Bằng lại cảm thấy đầu óc của chính mình tỉnh táo xưa nay chưa từng có.
Thời gian đã lãng phí mấy năm nay, nhân nhượng và nhường nhịn vô hạn đối với Khâu Thục Hà và người nhà của cô ta, làm một người đàn ông không có xương cốt, không có tự tin vào cuộc sống.
Hôm nay khi anh ta nhìn thấy Cố Đình Chu, người có cùng xuất phát điểm với mình, có cuộc sống bình dị, hạnh phúc như vậy, trong lòng anh ta dâng lên một cảm giác ghen tị không nói nên lời.
Người yêu của Cố Đình Chu cũng xuất thân từ nông thôn, nhưng lại là người công minh lý lẽ, biết đối nhân xử thế hơn cả người vợ làm việc ở đoàn văn công này của mình.
Điều này khiến anh ta ghen tị không thôi, đây chính là cuộc sống mà anh từng mong muốn nhất! Từ khi nào đã đánh mất trái tim ban đầu của mình?
Bạn cần đăng nhập để bình luận