Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 409 -

Chương 409 -Chương 409 -
Chương 409 -
Vốn dĩ căn nhà này cũng đã lâu năm rôi, ước chừng cũng bán không được.
Hứa Cảnh Hồng đã quyết định tặng cho trong thôn.
Hôm nay là mùng bốn, Hứa Tri Viễn tự mình xuống bếp, làm bữa tiệc gia đình đơn giản trong nhà, mời vợ chồng Cố Đình Chu dự tiệc.
Biết được cậu ta muốn rời đi với cha mình, sau này không biết khi nào gặp lại, đáy lòng của Cố Đình Chu và Lý Thanh Vận cũng có một chút đau buồn, nhưng mà càng cảm thấy vui mừng cho cậu ta nhiều hơn.
Bởi vì để tránh cho ba đứa trẻ phá hoại bầu không khí, Lý Thanh Vận đã đưa bọn trẻ đến nhà cổ bên kia để cha Cố mẹ Cố trông nom.
Hai vợ chồng dự tiệc một mình.
Trong bữa tiệc, Hứa Tri Viễn khóc không thành tiếng, cậu ta đứng dậy khom người cúi chào hai người.
"Chú Cố, thím, Nhị Ngưu cảm ơn hai người đã giúp đỡ và chăm sóc cháu những năm qua, chú Cố dạy cháu biết bản lĩnh, thím đã dạy dỗ cháu, những cuốn sách mà thím tặng giúp cháu trụ vững đến bây giờ. Không có các người thì có lẽ cháu không thể sống tới hôm nay, không chờ được cha cháu, cũng không có cuộc sống tốt như bây giờ."
Lý Thanh Vận vội vã đi tới đỡ.
Bị Hứa Cảnh Hồng giơ tay lên cản lại.
"Đồng chí Lý, xin nhận một lạy của đứa trẻ này! Đây là điều mà mọi người nên được. Người cha này cũng nên khom người với mọi người, cảm ơn hai người vì đã chăm sóc rất nhiều khi Tri Viễn còn nhỏ, để thằng bé lớn lên trở thành một chàng trai đầu đội trời chân đạp đất. Tôi, Hứa Cảnh Hồng mãi mãi nợ vợ chồng hai người, sau này nếu có yêu cầu gì thì sẽ không chối từ." Nói xong, Hứa Cảnh Hồng cũng trịnh trọng đứng lên, lạy hai người họ một cái.
Hai vợ chồng vội vã ngăn cản.
"Không được, không được. Kỹ sư Hứa, ông là người có học thức cao, tạo phúc cho cả quốc gia và dân tộc chúng ta, chúng tôi nên cảm ơn sự cống hiến quên mình của ông mới đúng. Lý Thanh Vận đỡ lấy ông ấy.
"Các người cứ để tôi lạy một lạy này đi! Nếu không sau này tôi sẽ cảm thấy bất an trong lòng."
Lý Thanh Vận đành phải buông tay, để cho ông ấy khom mình xong.
Hai vợ chồng cũng đáp lễ lại.
Ngàn vạn lời muốn nói đều chỉ ở trong một lạy này.
Sau cùng, Cố Đình Chu hỏi Hứa Cảnh Hồng về một vài dự định đối với tương lai của Hứa Tri Viễn. Hai người bàn bạc rất ăn ý vê vấn đề này.
Hứa Cảnh Hồng suy đi nghĩ lại, quyết định để con trai không đi theo lối cũ.
Trước tiên, theo một chuyên gia, học hỏi một chút bản lĩnh phòng thân, với bối cảnh của Hứa Cảnh Hồng, sau này tùy tiện tìm đại cho cậu ta một ghế ở bộ ngành an ninh quốc gia không phải là vấn đề.
Trình độ của Hứa Tri Viễn quá kém, không phải ngày một ngày hai là có thể bổ sung được.
Đi theo con đường học vấn thì chắc chắn là không thể thực hiện được.
Con trai của nhà khoa học của một quốc gia lớn mà gần như lại mù chữ, Hứa Cảnh Hồng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đón nhận kết quả này.
Cố gắng hết sức đi tìm lối thoát cho con trai.
Nếu như sau này Hứa Tri Viễn muốn làm mọt gạo cả đời, Hứa Cảnh Hồng cũng có thể nuôi nổi cậu ta.
Thế nhưng Hứa Tri Viễn tự mình bày †ỏ rằng cậu ta muốn học võ.
Sau này sẽ giống như người mặc thường phục bên cạnh Hứa Cảnh Hồng vậy, có thể một chọi mười, cũng rất tuyệt vời.
Hai năm qua thường xuyên săn thú, cậu ta cũng rèn luyện được một cơ thể săn chắc, rắn chắc.
Cố Đình Chu và Lý Thanh Vận bày tỏ sự ủng hộ.
Cũng mong ước sau này cậu ta có thể tỏa sáng trên con đường của chính mình.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lý Thanh Vận làm một vài lương khô ăn trên đường, đi tiễn Hứa Cảnh Hồng và Hứa Tri Viễn.
Hứa Cảnh Hồng viết số điện thoại và địa chỉ phòng làm việc của mình, giao cho Lý Thanh Vận.
Lý Thanh Vận cũng viết địa chỉ của quan đội cho bọn họ.
Thuận tiện sau này liên lạc.
"Bây giờ tôi thường xuyên ở Kinh thị, nhưng thật ra cũng không xa lắm, có thời gian thì chắc chắn sẽ liên lạc thường xuyên. Có bất cứ việc gì cần tôi giúp đỡ thì cứ nói, đừng ngại.'
"Được, chúc ông đi đường thuận lợi.'
"Chú Cố, thím, cháu đi đây, cảm ơn hai người, sau này đừng quên cháu." Hứa Tri Viễn mang theo mong chờ đối với tương lai và thấp thỏm ngồi trên xe bò.
"Đi đi, Tri Viễn, hy vọng cháu cưỡi gió đạp sóng, bay xa hàng nghìn dặm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận