Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 128 -

Chương 128 -Chương 128 -
Chương 128 -
Trời tờ mờ sáng, Lý Thanh Vận cho Nhị Bảo ăn sữa, sau đó tắm rửa thay quân áo.
Vậy nên cô để Phán Đệ xuống bếp tự chuẩn bị bữa sáng, tránh để cô ấy ở một mình lại suy nghĩ miên man rồi tự hù dọa bản thân.
Thật ra cũng khó cho Lý Phán Đệ, cô ấy vốn nhát gan mà tối hôm qua lại dám đối đầu với Hàn Quốc Đống.
Buổi sáng họ chỉ ăn đơn giản, một chút tráo hột, trứng gà luộc và dưa leo ngâm.
Một lu trứng gà mà Lý Thanh Vận lấy khi trước đã sắp nhìn thấy đáy đến nơi, cô phải đổi một ít với mẹ Cố hoặc là thím Giang, trộn chung với trứng trong không gian để ăn.
Dưa leo muối cũng chỉ còn nửa bình, có lẽ cô cần phải mua thêm một ít để vê muối chua.
Gạo và mì cũng hết hơn phân nửa, có thời gian Lý Thanh Vận sẽ lên công xã một chuyến, cầm một ít về bổ sung.
Có thể là do sự khủng hoảng trong thời kỳ bệnh dịch kiếp sau nên Lý Thanh Vận cảm thấy không an toàn, khủng hoảng vì nhà thiếu gạo thóc.
Cơm nước xong xuôi, Lý Thanh Vận sửa soạn cho Đại Bảo, cô đúc hai cái màn thầu còn sót ngày hôm qua và một quả trứng luộc cho thằng bé rồi đưa nó sang nhà Trình Kiệt.
Về bữa trưa của Đại Bảo, cô muốn làm nó đơn giản nhất có thể, miễn là ăn no là được.
Sống trong môi trường chung thế này, nếu ngày nào người khác cũng phải ăn những chiếc bánh bột bắp thô cứng, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm mà bạn lại cầm cơm tẻ theo, hay thậm chí là chú trọng phối hợp việc chay mặn và luôn thể hiện tại độ bề trên. Cứ thế mãi, người khác sẽ nghĩ sao? Liệu bạn có bị cô lập không? Có thu hút sự chú ý của người khác rồi từ đó rước hoạ vào thân không?
Hoàn cảnh xã hội hiện tại không cho phép cô suy nghĩ quá nhiều, vậy nên cô cũng dặn dò Đại Bảo phải cố gắng hoà đồng vào tập thể, giống các bạn học ở mọi mặt, không cần thể hiện sự khác biệt.
Đứa bé vẫn còn nhỏ, ngây thơ mờ mịt, nhưng vẫn gật đầu, nói sẽ nghe lời mẹ.
Nhưng chung quy cũng chỉ có Lý Thanh Vận là để ý tới những chuyện này, từ nay về sau, việc ăn mặc, ở, đi lại của gia đình cô không thể khác biệt với những người cùng sống ở thủ đô. Mặc dù có thể khiến bọn họ ghen tị, nhưng không thể để đến mức người ta không theo kịp, mất công lại gặp phiền toái.
Sau khi đưa con trai đi, Lý Thanh Vận chuẩn bị đi mượn xe đạp của đội trưởng đội sản xuất. Mặc dù trong không gian của cô cũng có xe đạp, nhưng nếu lấy ra dùng trực tiếp sẽ không tốt, vậy chẳng phải quá lộ liễu ư.
Suy xét đến chuyện có thể sẽ ảnh hưởng tới Phán Đệ, cô nghĩ tốt nhất không nên làm âm ï trước khi đưa ra bất kỳ quyết định cuối cùng nào. Lý Thanh Vận cũng đã thương lượng qua với Cố Định Chu, quyết định mình sẽ đến huyện thành trước để xem tình hình cụ thể rôi mới tính bước cuối.
Trong thôn, ngoài gia đình Trình Kiệt thì chỉ có mỗi đội sản xuất có một chiếc xe đạp công cộng, để ở nhà đội trưởng. Mà đội trưởng cũng không gây khó dễ gì cho cô, một phần là vì cha Cố, một phần cũng vì gân đây thanh danh cô cũng tốt hơn chút.
Lý Thanh Vận chuẩn bị đạp xe ra khỏi thôn thì bỗng có hai người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đi xe đạp tới, họ đi lướt qua cô.
Khoảnh khắc ấy, Lý Thanh Vận quay đầu gọi bọn họ lại, nói: "Đồng chí cảnh sát, các anh quen Hàn Quốc Đống không?”
Người đàn ông trung niên lái xe vừa nghe thấy tên Hàn Quốc Đống thì vội dừng lại dò hỏi: "Chào đồng chí, cô gặp Hàn Quốc Đống ở đâu à?”
Lý Thanh Vận biết có lẽ họ tới đây chuyến này cũng là vì Hàn Quốc Đống, quả nhiên, nhà họ Hàn đã xảy ra chuyện. Vì vậy cô vội vàng dẫn bọn họ vê nhà mình, vừa đi vừa giới thiệu thân phận, sau đó kể nôm na lại câu chuyện tối hôm qua.
Hai đồng chí cảnh sát nghe tin bọn họ đã khống chế được Hàn Quốc Đống thì mới dám thở phào một hơi.
Sau khi vê đến nhà, hai đồng chí cảnh sát nhìn Hàn Quốc Đống bị trói gô một chỗ, bấy giờ mới nói ra nguyên nhân mọi chuyện. Hoá ra đồn công an huyện bất ngờ nhận được nhiệm vụ từ cơ quan cấp trên yêu cầu phối hợp bắt giữ, vừa kiểm soát hiện trường vụ mua bán người vừa khống chế người nhà của nghi phạm và người có liên quan tới vụ án.
Nhân lực của đồn công an huyện là hữu hạn, hiện trường càng ngày càng nguy hiểm nên cân nhiều người hơn, cũng vì thế mà phần lớn lực lượng cảnh sát được điều động đến hiện trường vụ việc, chỉ còn một bộ phận nhỏ cảnh sát đi khống chế nghi phạm.
Sự việc xảy ra vào sáng sớm, theo lý thuyết mọi người đều ở nhà ngủ nên bắt hết cả một mẻ cũng không phải vấn đề gì to tát, nhưng ai ngờ lại bỏ sót Hàn Quốc Đống.
Mà tên Hàn Quốc Đống này lại là con trai của thủ phạm chính trong tập thể lừa bán người nên cảnh sát cũng tích cực tìm kiếm, đợi cả một ngày vẫn không thấy anh ta ló mặt. Cuối cùng chính vị cảnh sát trung niên kia điều tra ra được rằng Hàn Quốc Đống còn một người vợ, nhưng không thấy người đâu nên vốn tưởng đây là bước đột phá.
Ai có ngờ, khi tới hỏi thăm người trong thôn lại nghe một người phụ nữ nói Hàn Quốc Đống có một người vợ, nhưng anh ta suốt ngày hành hung đánh cô ấy đến mức không ra người, cô ấy đã tới nhà chị ruột ở nhiều ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận