Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 437 -

Chương 437 -Chương 437 -
Chương 437 -
Nhà bọn họ đến bây giờ thậm chí không có được một cái TV, cho nên tối nào mấy đứa con cũng đi sang nhà khác coi ké, bị người ta xem thường.
Bọn nhỏ chen chúc trong ở trên nhà ngang, ngày nào nói chuyện cũng không dám nói lớn tiếng, sợ làm ồn đến người khác.
Mấy năm nay Lý Thanh Vận và Bạch Ngọc làm việc tại nhà máy sản xuất quần áo kiếm được rất nhiều tiên, sống trong một căn nhà lớn, mỗi đứa con đều có phòng riêng và phòng đọc sách của chính mình, trong lòng cô ấy rất hâm mộ, cũng muốn nỗ lực xây dựng cho bọn nhỏ môi trường càng tốt hơn.
Khi cô ấy thật sự muốn làm điều đó, cô ấy lại bắt đầu chùn bước.
"Em sợ mình làm không tốt, sẽ làm hỏng chuyện." "Em còn không tự tin vào tay nghề của chính mình sao? Chắc chắn tay nghề của em sẽ không thất bại, cùng lắm thì, trước tiên làm một ít trước để xem hướng dư luận, nếu không bán được giữ lại cho chính mình ăn cũng không sao.”
"Vậy được rồi, để em thử xem."
Dưới sự cổ vũ của Lý Thanh Vận, Phạm Tiểu Đan quyết định đập nồi dìm thuyền, bắt đầu thử kinh doanh tương ớt.
Cô ấy làm nhiều loại tương ớt với khẩu vị khác nhau, đạp trên con xe đạp chào hàng ở trên đường cái.
Vừa mới bắt đầu, mỗi ngày cũng không bán được bao nhiêu chai.
Nhưng cũng đủ khiến cô ấy vui sướng, ít nhất cũng có người mua.
Sau khi Lý Thanh Vận biết chuyện, nảy ra một chủ ý cho cô ấy, bảo cô ấy đến thời gian tan tâm mối tối, đi thủ bán ở các khu nhà máy lớn.
Tương ớt cũng không tính là nguyên liệu nấu ăn cao cấp gì, đúng là thứ mà các gia đình bình thường cần, công nhân là nhóm người tiêu dùng chủ yếu.V I P T R U Y E N F U L L - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í
Lấy mấy cái đĩa sạch sẽ đổ một chút tương ớt ra, lại chuẩn bị thâm một ít chả cuốn chấm tương ớt, làm chương trình ăn thử.
Người bình thường chỉ cần ăn thử rồi cảm thấy không tệ, hâu hết bọn họ đều sẽ mua.
Dần dần sẽ có khách hàng quay lại.
Quả nhiên.
Phạm Tiểu Đan dựa theo biện pháp của cô, cho ăn thử một lần, lập tức liên có người mua mấy bình ngay tại chỗ.
Mọi người đều thích vây xem, nhìn dần liên có chút danh tiếng.
Chưa đầy một tiếng đồng hồ, số lượng tương ớt mà cô ấy mang trong ngày hôm đó đã được bán hết, đây vẫn là lân đầu tiên bán đi được nhiều như vậy.
Phạm Tiểu Đan lập tức trở về bổ sung hàng hóa suốt đêm, cảm thấy hưng phấn đến nỗi không ngủ được.
Cô ấy còn chưa bao giờ tự mình kiếm được nhiều tiền như vậy đâu.
Những ngày sau đó, buổi tối mỗi ngày Phạm Tiểu Đan đều chỉ ra ngoài bán hàng một giờ, thời gian còn lại đều dùng để sản xuất tương ớt, nhưng dù có như vậy, tương ớt vẫn cứ cung không đủ cầu.
Nhưng cô ấy là một người phúc hậu, cũng không tăng giá, hương vị cũng ngon, mọi người đều thích tương ớt nhà cô ấy làm.
Buổi tối mỗi ngày cô ấy bày quán bán ở một nhà máy khác, mọi người đều nhận ra cô ấy, cũng không cần ăn thử, trực tiếp đến đó mua rồi đi. Có đôi khi một đêm cô ấy có thể bán được một hai trăm chai.
Chỉ trong vòng gần một tháng, trừ bỏ phí tổn, cô ấy đã kiếm lời được hơn một ngàn đồng.
Một con số khó có thể tưởng tượng được.
Phải biết rằng tiên lương hiện hại của người đàn ông nhà cô ấy cũng chỉ mới hơn một trăm đồng mà thôi.
Sự tự tin mà tiền mang lại cho người phụ nữ, là rất lớn.
Cô ấy mua quần áo mới cho cả gia đình một cách xa xỉ, còn mua cho bọn nhỏ giày thể thao màu trắng mà bọn nhỏ vẫn luôn muốn.
Những món đồ rách nát trong nhà trước đây không nỡ vứt đi, cô ấy cũng ném đi hết trong một lần.
Cả người trở nên rạng rỡ tỏa sáng, tinh thân nâng cao gấp trăm lần. Thậm chí bọn nhỏ cũng nói rằng cô ấy xinh đẹp hơn nhiều.
Khi cô ấy nghe những lời nghị luận của người khác về mình một lần nữa, cô ấy đã có thể thản nhiên đối mặt với chúng, cứ coi như bọn họ đánh rắm là được.
Cuộc sống của chính mình, ấm lạnh tự biết.
Phạm Tiểu Đan hưng phấn mang theo các loại quà cáp, tới cửa cảm ơn Lý Thanh Vận.
Nếu không nhờ có kiến nghị của Lý Thanh Vận, với đầu có của bản thân cô ấy, vĩnh viễn sẽ không nghĩ đến có thể làm tương ớt để kinh doanh, cũng không nghĩ ra nhiều ý tưởng như vậy, hiện tại có lẽ còn đang ngồi mãi ở bên đường ra sức la hét.
Một ngày cũng không bán được bao nhiêu chai.
Đây cũng là lân đầu tiên Phạm Tiểu Đan cũng sâu sắc cảm nhận được, đọc nhiều sách, từng trải nhiêu thứ thật sự rất hữu dụng.
Chỉ một chủ ý tùy tiện trong đầu Lý Thanh Vận, đã có thể khiến cho mình tránh đi rất nhiêu đường vòng.
Vì thế cô ấy càng thêm tha thiết dặn dò bọn nhỏ phải chăm chỉ học tập, mới có thể trở nên nổi bật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận