Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 389 -

Chương 389 -Chương 389 -
Chương 389 -
Sau khi Lý Thanh Vận biết đầu đuôi câu chuyện thì chán ghét đến buồn nôn.
Cô nhớ lúc ban đầu mới gặp Trần Quế Chi trên tàu hỏa, người đàn ông phía đối diện nói ra những lời suồng sã, cô còn nói giúp cô ta, hơn nữa còn tốt bụng cho Đông Đông mấy bữa sữa bội.
Giúp đi giúp lại giúp thành thù luôn.
Đây có thể chính là một cân gạo nuôi người tốt, một hạt gạo nuôi kẻ thùi
Loại người giống thế này, giúp cô ta một lần, thì đồng nghĩa là phải tiếp tục giúp đỡ, nếu như ngày nào đó bạn không giúp nữa, thì cô ta sẽ ghi hận bạn cả đời.
Chuyện này lại một lần nữa nhắc nhở Lý Thanh Vận, ở thời đại này, không nên làm người tốt.
Trên thế giới có rất nhiều người đáng thương, chẳng ai có thể giúp đỡ hết được.
Có thể giúp được bản thân cho tới giờ cũng chỉ có chính mình mà thôi.
Bởi vì xảy ra một việc nguy hiểm như thế, Lý Thanh Vận cũng không muốn tiếp tục ở trong bệnh viện nữa.
Ngày hôm sau, khi kiểm tra xác định đã không còn vấn đề gì, bọn họ bèn ôm con ra viện về nhà.
Mẹ Cố biết chuyện này, sợ tới nỗi suýt chút nữa ngất xỉu, tội lỗi nói: "Cũng tại mẹ, tại mẹ hết, không nên để thằng hai vê nhà lấy đồ, mẹ chạy thêm một chuyến đến đó, thì đã không có chuyện như thế rồi."
Lý Thanh Vận sợ mẹ chồng mình sẽ có nút thắt trong lòng, vội vàng an ủi: "Mẹ, không thể trách mẹ được, mẹ còn phải trông Nhị Bảo mà, một mình Nhị Bảo ở nhà, xảy ra chuyện gì, chúng con cũng không yên tâm.' Khuyên can một hồi mẹ Cố mới thấy dễ chịu hơn một chút, sau khi khôi phục sức chiến đấu, bà ấy đứng ở trong sân không ngừng mắng nhiếc chửi bới Trần Quế Chi.
Cùng ngày hôm đó mẹ Giang và Bạch Ngọc cũng biết đến chuyện này, dù sao thì tin tức đã tuyền đi khắp nơi rồi, sôi sùng sục ai ai cũng bàn luận.
Buổi tối cả nhà bọn họ, trừ Đại thủ trưởng, đều tới thăm hai mẹ con.
Phản ứng của hai đứa bé nhà họ Giang khi nhìn thấy em bé giống hệt với Đại Bảo.
Thao Thao còn nói thẳng không kiêng nể gì: "Dì Vận, thật sự là dì sinh ra em gái sao ạ? Dì xinh đẹp như thế, sao em gái xấu dữ vậy?”
Khiến người trong phòng phải bật cười.
Mẹ Giang vỗ cháu trai, mở miệng nhắc nhở: "Lời nói của trẻ con, lời nói của trẻ con mà, Thao Thao, em gái còn dễ nhìn hơn cháu lúc mới sinh nhiều đấy, thêm mấy tháng nữa cháu lại nhìn mà xem, con bé sẽ trắng trẻo mêm mại lên thôi."
Vẫn Vẫn và Thao Thao nghi ngờ nhìn con khỉ con đang ở trong lòng bà nội.
Mấy người nói đến chuyện Đại Bảo dũng cảm cứu em, mọi người đều khen cậu bé.
Giang Phàm nói: "Cháu giống cha cháu! Có câu nói thế nào nhỉ, hổ phụ vô khuyển tử."
Bạch Ngọc còn đùa: "Đại Bảo thật là một người anh tối, theo lão Cố, đúng là đàn ông đích thực.
Nếu như không phải Vãn Vãn nhà em lớn hơn thằng bé hai tuổi, em cũng muốn định ra hôn ước cho hai đứa trẻ đó."
Cố Đình Chu và Lý Thanh Vận không biết làm sao chỉ mỉm cười. Bạch Ngọc cũng chỉ đang đùa, chuyện thế này cha mẹ có thể quyết định được hay sao?
Giang Phàm thấy bọn họ không có ý này, vội vàng đổi chủ đề: "Nói đi nói lại, con gái của nhà các anh đã có tên chưa?”
Mẹ Giang cũng ôm cô bé, vô cùng vui vẻ hỏi: "Tên gì thế?"
Lý Thanh Vận nói ra cái tên mà bọn họ đã sớm đặt cho con gái mình: "Cố Yến Vi"
"Yến ninh an nhạc, thanh vi đạm viễn, tên hay quái" Mẹ Cố suy ngẫm một chút rồi khen ngợi.
Lý Thanh Vận và Cố Đình Chu thâm nghĩ người có ăn học thật là khác biệt, bọn họ chỉ là muốn tên của ba anh em có thể chỉnh tê ngay ngắn thôi.
Cố Yến Lễ, Cố Yến Thời, Cố Yến Vi.
"Tiểu Vi Vi đáng yêu quá, sau này lớn lên chắc chắn cũng sẽ xinh đẹp như mẹ cháu vậy." Bạch Ngọc lấy một cái khóa bạc đặt vào trong tã lót của cô bé.
"Bạch Ngọc à, quà này quá giá trị, bọn chị không thể nhận được." Lý Thanh Vận vội vàng từ chối.
Bạch Ngọc hung dữ nói: "Em hiếm khi mới tặng đồ cho người khác, không được từ chối."
Mẹ Giang giải thích: "Nhận lấy đi, đứa trẻ này vừa đi một vòng quỷ môn quan, người xưa nói, người lớn tặng đồ cho trẻ sơ sinh, đeo vào sẽ có phúc, coi như là chúng ta an ủi cho Vi Vi, chúc con bé luôn khỏe mạnh vui vẻ."
Lời mẹ Giang nói khiến Lý Thanh Vận không thể đưa ra lý do từ chối nữa, chỉ có thể nhận lấy, lại nợ một ân tình của người ta.
Tiếp nối phía sau chuyện của Trần Quế Chi, ngay sau đó lại khiến cả đại viện sôi sùng sục.
Chồng cô ta bị cắt chức, nhà cửa bị Hồng vệ binh đập phá một lần, chỉ có thể dẫn con trai ảo não trở về quê nhà. Trân Quế Chi lại bị đày đến nông trường ở Tây Bắc để cải tạo. Nếu không có gì bất ngờ, thì cả đời này không thể trở vê được nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận