Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 278 -

Chương 278 -Chương 278 -
Chương 273 -
Trái tim bị đè nén bởi vì lời nói của vợ thằng cả của cha Cố cũng lập tức được trấn an.
Ông ấy vui mừng gật đầu: "Cứ nhận cho nhà thằng hai vui đi, sau này hỗ trợ trợ cấp về mặt khác là được."
Anh Cả Cố nhìn chiếc chăn bông trong tay mẹ Cố, trong lúc nhất thời trong lòng có tư vị không biết nên miêu tả thế nào.
Tựa như đấm một đấm vào bông, vợ nhà mình tóm được việc cha mẹ tặng gà rừng mà dây dưa không thôi, chia thịt cũng không chia cho hai ông bà một hai lạng, còn muốn chiếm lấy con gà rừng.
Còn người ta vừa cho ông bà thịt dê, còn đưa chăn bông, chẳng lẽ còn không có giá trị bằng một con gà rừng sao? Đây mới là cái người ta gọi là có qua có lại, có lễ có tiết, đem cả hai ra so, cao thấp thấy rõ.
Nếu như anh ta là hai ông bà, anh ta cũng sẽ bất công như vậy, rốt cuộc chẳng có ai muốn nuôi sói mắt trắng phải không?
Tuy rằng hai ông bà không nói cái gì nữa, nhưng chính anh ta lập tức cảm thấy hổ thẹn không thôi, bản thân hôm nay che chở suy nghĩ của vợ và có ý định cạnh tranh với nhà thằng hai, thật sự sai hoàn toàn, làm tổn thương tấm lòng của cha mẹ, cũng cắt đứt tình cảm với nhà thằng hai.
Anh ta không nói một lời yên lặng đi ra ngoài, trong lòng đầy những cảm xúc lẫn lộn.
Cha Cố thất vọng nhìn bóng lưng của thằng con trai cả, đứa trẻ chưa từng trải qua sự mài giữa của thế sự, tóm lại trong lòng quá nhỏ mọn, không thể làm được việc lớn. "Thằng cả, chiêu nay chúng ta liên chia đồ vật và lương thực trong nhà đi, từ nay về sau, chỉ dựa vào một mình các con, cha già rồi, muốn sống những năm còn lại trong thanh tịnh. Hiện giờ cha và mẹ còn có thể làm việc, không cần con hiếu thuận, chờ sau này chúng ta không làm việc được nữa, con và thằng hai mỗi năm cấp một chút thuế ruộng là được.' Cha Cố nói lời thấm thía, chuyện xảy ra hôm nay, cũng giáng cho lão già kiên nghị này một đòn thật mạnh.
"Cha, là chúng con sai rồi." Anh cả Cố quay người quỳ thẳng tắp ở cửa, khổ sở nhìn cha.
Anh ta không nên dung túng cho lòng dạ hẹp hòi của vợ mình, ham món lợi nhỏ mà mất lợi lớn.
"Được rồi, con trở về đi." Cha Cố vẫy vẫy tay.
Mẹ Cố vẫn cảm thấy thương con trai, vội càng buông đồ vật trong tay kéo anh ta dậy.
"Thằng cả, con làm cái gì vậy, mau đứng lên, mẹ và cha con không trách con, sau này sống thật tốt mới là đứng đắn. Về phía Thục Phân con phải nói chuyện đàng hoàng, đừng để con bé tra tấn bản thân đến phát điên vì chuyện con trai. Lời hôm nay của cha con thật sự rất gay gắt, nhưng con để tay lên ngực tự hỏi mình, mấy năm nay chúng ta sợ con bị tổn thương, quả thật chúng ta đã bỏ bê việc chăm sóc Đại Bảo Nhị Bảo, chúng đã thua thiệt không ít.
Mấy đứa cháu trong cái nhà này chúng ta đều đối xử bình đẳng, thậm chí còn chăm sóng đến hai đứa nhỏ nhà con nhiều hơn. Nhà thằng hai bên kia còn không tức giận, ngược lại các con đã tức giận trước, việc làm hôm nay của các con thật sự không hợp tình chút nào. Nhà thằng hai cũng đống xử với Đại Ni Nhị Ni rất tốt, thường xuyên cho bọn nhỏ đồ ăn vặt kẹo trái cây, có cơm ngon cũng sẽ chia cho bọn nhỏ một miếng, các con gây sự như vậy, làm người nhà nó rét lạnh lòng người, sau này nên sinh sống với nhau như thế nào?” Mẹ Cố tận tình khuyên bảo.
Điêu mẹ Cố không nói ra chính là, hôm nay bà ấy cũng nhìn rõ đứa con trai này, đứa con trai cả bình thường mang lại cảm giác rất hiếu thuận, có thể dựa vào, nhưng khi động đến lợi ích trước mắt, vẫn nghĩ về nhà mình hơn.
Như vậy, dựa vào trời dựa vào đất, dựa vào cha mẹ dựa vào con cái, đều không thể dựa vào được, cuộc đời này, vẫn nên dựa vào chính mình mới tốt nhất.
"Mẹ ơi, chúng con sai rồi." Anh Cả Cố khó chịu hét lên một tiếng, có chút cô đơn rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận