Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 194-

Chương 194-Chương 194-
Chương 194 -
Không bao lâu chị dâu cả Trân đã đi ra mở cửa.
"Ai vậy? Hơn nửa đêm mà còn gọi như gọi hồn." Chị dâu cả Trân vừa mở cửa vừa mắng.
"Chị dâu cả, không hay rồi, chị mau gọi anh cả đi theo em một chuyến, anh Dũng nhà em sắp không xong rồi." Điền Mỹ Tuyết nức nở nói.
Nghe vậy, cơn buồn ngủ của chị dâu cả Trần biến mất, cô ta vội vàng chạy vê phòng gọi người.
Cha mẹ chồng nhà họ Trân cũng nghe được âm thanh ồn ào bên ngoài, cả gia đình năm người không kịp mặc quân áo đàng hoàng đã chạy vê hướng nhà của Trân Dũng.
Điền Mỹ Tuyết vừa chạy vừa khoác lóc giải thích.
“Ngày hôm qua anh Dũng đi ra ngoài uống rượu cùng mấy người bạn, con và Tiểu Nghị để cửa cho anh ấy rồi đi ngủ trước. Ai ngờ nửa đêm Tiểu Nghị đi tiểu lại nhìn thấy một người nằm dưới đất, nó nhìn kỹ lại mới thấy là cha nó. Tiểu Nghị tưởng cha nó nằm dưới đất ngủ nên mới kéo tay cha nó để gọi anh ấy dậy. Kết quả thằng bé vô tình chạm vào mảnh thủy tinh cắm trên cổ tay cha nó, người gọi cũng không tỉnh, còn dưới đất thì đầy máu.
Còn vừa thắp đèn lên đã nhìn thấy dưới đất đầy máu, phía sau ót của anh Dũng đầy mảnh thủy tỉnh vỡ. Con nghĩ có lẽ anh ấy say quá nên té ngã, vô tình làm vỡ bình rượu, lúc anh ấy vùng vẫy đứng lên bất cẩn làm cổ tay bị cắt đứt nên mới biến thành như vậy."
Điên Mỹ Tuyết cố tình hướng câu chuyện theo phương hướng mà mình muốn, quả nhiên sau khi đoàn người tới nhà cô ta đã nhìn thấy phía sau đầu Trân Dũng có bình rượu vỡ và máu trên cánh tay anh ta, trong lòng mọi người cũng cho rằng đây là phải ứng dây chuyền sau khi Trân Dũng té ngã vì say rượu
Trân Nghị đứng bên cạnh vừa gọi cha vừa khóc lóc thương tâm, thấy thế mọi người cũng không đành lòng hỏi thêm gì nữa.
Mọi người không hề nghĩ đến chuyện hai mẹ con bọn họ dám làm ra loại chuyện như vậy, bởi vì hình tượng của Điên Mỹ Tuyết tước mặt tất cả mọi người là một người phụ nữ yếu đuối, mà Trần Nghị thì lại còn nhỏ.
Anh cả Trần bước tới kiểm tra, sau khi xác định em trai mình còn thở, anh ấy vội vàng cõng em trai mình lên, sau đó cả đoàn người đều chạy theo tới trung tâm y tế.
Trân Nghị bị bỏ lại ở nhà, vì cậu bé còn nhỏ không giúp đỡ được gì.
Máu từ cổ tay Trần Dũng chảy ra, từng giọt từng giọt nhỏ xuống mặt đất trông rất đáng sợ.
Điên Mỹ Tuyết vừa chạy vừa khóc nức nở.
Cha Trần đen mặt không nói tiếng nào, còn mẹ Trần lại rất đau lòng, bà ấy vừa rơi lệ vừa mắng: "Mẹ đã nói con đừng có uống rượu nữa mà còn không chịu nghe lời mẹ. Đại Dũng của mẹ, nếu con có mệnh hệ nào thì mẹ biết sống sao
Nhìn Điền Mỹ Tuyết ở bên cạnh vừa khoác vừa lau nước mắt, bà ấy tức giận mắng: "Lúc trước tôi không nên để con trai của tôi cưới kẻ xui xẻo, đồ sao chổi như cô. Lúc nào mặt cô cũng cau có, thường xuyên cãi nhau với chồng, không quản lý được chồng mình, để cho nó mỗi ngày đều ra ngoài uống rượu và cờ bạc, một gia đình tốt bị phá nát, người cũng biến thành thế này."
Trong lúc nói chuyện, đoàn người đã đi tới trung tâm y tế, bọn họ gõ cửa hồi lâu bác sĩ trực ban mới đi ra mở cửa.
Bác sĩ cũng bị máu vương vãi dưới sàn nhà làm giật mình, thấy người tới là cả gia đình Trân Dũng, bác sĩ cũng không kịp suy nghĩ nhiều, cứu người quan trọng hơn, cần phải kiểm tra cẩn thận.
"Người đã tắt thở còn cõng đến đây làm gì?"
Nhất thời, tiếng khóc vang vọng khắp trung tâm y tế, mẹ Trần ôm chặt thi thể của con trai: "Đại Dũng, con trai của mẹ, sao con lại đi như vậy, khiến mẹ phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh hả con, ôi con tôi"
Cha Trần rơi lệ hỏi bác sĩ: "Bác sĩ, tay nghề của anh rất tốt, nhờ anh kiểm tra lại thử xem, rõ ràng lúc nãy con trai tôi vẫn còn thở mà."
Anh cả Trần cũng không kiêm được nước mắt, tuy rằng từ trước đến nay anh ấy cảm thấy đứa em trai này không biết cố gắng làm mình mất mặt nhưng dẫu sao bọn họ cũng là anh em lớn lên bên nhau, kết quả Trân Dũng còn trẻ như vậy mà đã rời bỏ nhân gian, lại còn chết một cách buồn cười như vậy nữa chứ.
Chị dâu cả Trân cũng sửng sốt, mặc dù trước giờ cô ta không thích Trần Dũng những anh ta ra đi bất ngờ như thế cũng khiến cô ta thổn thức.
Điền Mỹ Tuyết ngã quy xuống đất, khóc không thành tiếng.
'Anh Dũng, anh đi như vậy sau này em và con phải sống thế nào đây!"
Tất nhiên cô ta không khóc vì Trần Dũng mà khóc cho chính mình, sau đêm nay tất cả những đau khổ và sự trả tận mắt cô ta phải chịu đựng suốt năm năm nay cuối cùng cũng kết thúc. Điên Mỹ Tuyết khóc là để phát tiết và cũng là vì quá vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận