Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 274-

Chương 274-Chương 274-
Chương 274 -
Lý Thanh Vận về đến nhà, Nhị Ni đang chơi bò trên giường với Nhị Bảo, đang so nhau ai bò nhanh hơn, chọc cho Nhị Bảo cười ha ha, Đại Ni đang canh che ở bên cạnh giường đất, sợ Nhị Bảo không cẩn thận rơi xuống, thật sự là một người chị tốt.
Hai đứa nhỏ này đều là đứa trẻ ngoan, chỉ là hiện giờ đã căng thẳng với bên kia như vậy, sau này bên phía Nghiêm Thục Phân chắc chắn sẽ không tiếp tục để cho hai đứa nhỏ đến đây học tập hoặc chơi đùa.
"Vất vả cho hai cô chị nhỏ các cháu rồi, mỗi người được khen thưởng một cái bánh quai chèo to. Lý Thanh Vận vừa thấy đồ ăn vặt trên tủ đầu giường, liên biết các cháu không dám động vào, chủ động chia bánh quai chèo cho bọn nhỏ ăn.
"Cảm ơn thím hai." "Cảm ơn”"
Hai chị em nhỏ ngoan ngoãn đứng bên giường đất ăn bánh quai chèo.
Lý Thanh Vận pha sữa bổ cho Nhị Bảo uống.
"Hôm nay thím hai đã cả nhau một trận to với mẹ các cháu, sau này nếu mẹ không cho các cháu đến đây học tập thì cũng phải nhớ tìm cách học tập tiến bộ, tích cực hướng về phía trước. Tri thức thay đổi vận mệnh, cho dù có học không được kiến thức, cũng phải học nhiều tay nghề, nhiều kỹ năng không phải gánh nặng cho bản thân, chịu đựng được khổ trong khổ, mới thành người trên người. Lý Thanh Vận vừa cho Nhị Bảo uống sữa vừa nói.
Đối với hai đứa nhỏ này, cô cũng chỉ có thể làm được như này, sau này có lẽ sẽ không giúp được gì thêm cho hai đứa.
Nhị Ni còn có chút ngây thơ, nhưng Đại Ni đã hiểu rất nhiều thứ, có thể phân biệt một số quan niệm đúng sai, cô bé thường xuyên nhận được nhiều sự giáo dục từ ông bà nội, biết được hành vi của mẹ là không đúng.
Nhưng cô bé lại không thể trách cứ mẹ của mình, cũng rất khó xử, bánh quai chèo trong tay cũng không còn ngon nữa, cô bé thích bâu không khí trong nhà thím hai, muốn học tập cùng Đại Bảo, nhưng sau này chắc chắn mẹ sẽ không cho phép cô bé tới nữa.
Một số điều cô bé được cùng Đại Bảo trong khoảng thời gian này, đã được áp dụng vào nhiều khía cạnh trong cuộc sống, cảm thấy rất thần kỳ.
"Ngây ra làm gì thế, nhanh ăn đi, ăn nhanh rồi về nhà đi, nếu không cha mẹ các cháu lại đến tìm thím đòi người."
Về phía Cố Đình Xuyên và Nghiêm Thục Phân, cũng nổ ra một cuộc cãi vã kịch liệt. "Cha mẹ anh đây là có ý gì, bất công cũng quá rõ ràng rồi, đâm chọc việc con cái ở trước mắt chúng ta, trong lòng cha anh chỉ nghĩ đến hai đứa cháu nội là Đại Bảo và Nhị Bảo, căn bản không có hai đứa con nhà chúng ta." Nghiêm Thục Phân thấy người đàn ông trở về, lập tức lớn tiếng lên án.
Cố Đình Xuyên lạnh lùng nhìn cô ta một cái: "Cô có biết thứ được gói trong cái bọc kia của vợ thằng hai là cái gì không? Đó là cái chăn bồng được đặc biệt gửi tặng cha mẹ! Nghiêm Thục Phân, cô gả vào nhà chúng ta đã nhiều năm như vậy, đã từng tặng cho cha mẹ đường kim mũi chỉ nào chưa?
Áo bông và chăn của ông bà từ lâu đã khó giữ được ấm, mùa đông lại phải co ro trên giường, đến nhắc cô cũng chưa bao giờ nhắc đến. Tất cả những gì cô để ý chỉ có chút đồ vật ngay trước mặt cô thôi, còn không biết xấu hổ nói người khác bất công, đổi thành tôi, tôi cũng bất công."
"Cố Đình Xuyên, cái thằng vô dụng nhà anh, tôi giành những thứ đó vê chẳng lẽ để bản thân tôi ăn à? Còn không phải vì anh và hai đứa nhỏ. Tôi cũng muốn đưa đồ ăn thức uống cho cha mẹ dùng chứ, nhưng tôi có tiền không? Nhà ta có gì không?"
Chị dâu cả Cố không ngờ tới vợ thăng hai lại bằng lòng làm vậy, còn tặng chăn bông cho hai ông bà, nghĩ đến những lời mình đã nói, cô ta cũng cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng cô ta mới không cảm thấy là lỗi của chính mình, đều là nghèo nên mới gây chuyện.
"Tóm lại là cô chê tôi bất tài vô dụng chứ gì! Tôi không cho cô được cuộc sống như cô hằng mong ước, đi theo tôi khiến cô chịu khổ, nhân lúc còn sớm, cô đi tìm người giúp cô có được cuộc sống tốt hơn ấy." Anh cả Cố cũng không lựa lời mà nói. Chị dâu cả Cố nghe xong những lời này, trong lòng mới bắt đầu chột dạ, kết hôn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên người đàn ông này nói ra những lời tàn nhẫn như vậy, có lẽ bản thân thật sự đã khiến anh ta thật sự rất tức giận
"Đình Xuyên? Anh đang nói cái gì vậy, ở trong lòng em, anh rất tài giỏi, bây giờ khó khăn lắm chúng ta mới chia nhà được, sắp sửa trải qua cuộc sống tốt đẹp hơn, anh đang nói gì vậy. Hôm nay em nói chuyện thiếu suy nghĩ, nào biết được nhà chú hai đột nhiên xuất hiện rồi nghe thấy, không thuận theo không buông tha.
Sau này em sẽ không như vậy nữa có được không, lần này nhà chúng ta cũng được chia không ít thịt rồi, đợi lát nữa em sẽ cắt một cân, đưa qua cho cha mẹ mình. Chờ sau khi phân nhà ta chia tiên và phiếu, em cũng sẽ đến công xã mua hai mảnh vải, làm cho cha mẹ một bộ quần áo mới, xem nhà thằng hai còn dám nói gì em.
Chị dâu cả Cố cũng coi như là một người co được dãấn được, mắt thấy người đàn ông đang rất tức giận, lập tức liên thành thật quy củ, cũng không tranh những lợi ích cực nhỏ này.
Cố Đình Xuyên thở dài một hơi.
"Nếu như em sớm nhận ra những điêu này, cũng không đến mức gây chuyện đến kết cục như ngày hôm nay." Đắc tội cả cha mẹ và nhà thăng hai, đã xuất hiện vết sẹo, sẽ có trở lại như trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận