Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 112-

Chương 112-Chương 112-
Chương 112 -
Ngủ trưa xong, Lý Thanh Vận tìm cái sọt mà lúc trước nguyên chủ hay dùng và lưỡi liêm trong phòng chứa đồ đạc linh tinh để chuẩn bị cho buổi lên núi ngày mai.
Lưỡi liềm đã bị rỉ sét cần phải mài lại chuyện này không làm khó được cô.
Nhưng mà cái sọt này đã bị rách một lỗ lớn ở vị trí rất thấp, chỉ cần sơ ý một tí là đô đạc sẽ bị rơi ra ngoài, chuyện này khiến cô hơi khó xử.
Cuối cùng vẫn là Cố Đình Chu nghĩ ra cách, anh tìm một sợi dây thừng để sửa lại, không làm ảnh hưởng đến tác dụng của nó.
"Nếu có trẻ anh có thể sửa tốt hơn nữa, nhưng mà bây giờ anh không tiện đi chặt tre cho nên em dùng tạm nhé."
Dù sao anh cũng không trông mong gì nhiêu vào chuyến lên núi này của cô, chẳng qua anh muốn để cô ra ngoài đi chơi chợ khuây khỏa thôi.
"Wow, anh giỏi quá, chuyện này mà cũng biết làm. Bây giờ em đã tin lời anh nói rằng anh có thể giải quyết được mọi chuyện.”
"Có gì mà giỏi chứ, ai sống trong núi mà không biết làm mấy chuyện này, những vật dụng trong gia đình từ sọt đến rổ mọi người đều tự đan.
Cố Đình Chu vô cùng vui vẻ khi nghe được lời khen của vợ mình.
Buổi chiều, sau khi tan ca, Lý Thanh Vận cố tình tới nhà cha mẹ chồng và biếu cho bọn họ mấy cái bánh màn thầu đường đỏ do cô làm. Sau đó cô mới đề cập đến việc làm gậy cho Phán Đệ, cha Cố vui vẻ đồng ý.
Sau đó cô lại nói với anh cả rằng Cố Đình Chu có việc tìm anh ấy.
Anh cả nhà họ Cố vội vã đi theo cô vê nhà, ngay cả cơm cũng không kịp ăn.
Lúc hai người tới nơi, cả nhà đang chờ Lý Thanh Vận về ăn cơm. Vừa thấy anh cả nhà họ Cố tới, Phán Đệ nhanh chóng đứng dậy chuẩn bị thêm chén đũa.
"Không cần đâu, tôi vê nhà ăn sau. Lão nhị, em tìm cách có chuyện gì cứ nói thẳng đi." Mặc dù giọng điệu anh cả Cố hơi lạnh lùng nhưng việc anh ấy đến nhanh như vậy chứng tỏ anh ấy rất thương em trai mình, anh ấy là một người mặt lạnh tâm nóng.
"Anh cả, anh ăn cơm đi rồi từ từ nói, không mất nhiều thời gian đâu." Nói xong, Lý Thanh Vận câm chén múc cháo.
Cố Đình Chu cũng im lặng, ý bảo anh ấy ăn cơm trước rồi nói.
Bữa cơm này anh cả Cố ăn trong sự bồn chồn.
Ăn cơm xong, Cố Đình Chu mới nói rõ mọi chuyện.
'Sao em không nói sớm, chuyện này rất đơn giản, một mình anh làm hai ngày là xong rồi. Ngày mai anh phải hoán đổi công việc với người ta nên không có thời gian đến đây, ngày mốt đi, ngày mốt anh sẽ tới. Em dâu nhớ tìm đội trưởng để chuẩn bị sẵn cỏ khô nhé."
"Vâng, cảm ơn anh cả, đến lúc đó bọn em sẽ bù đắp phần công điểm bị thiếu cho anh." Cố Đình Chu chân thành cảm ơn, suy cho cùng cuộc sống của anh cả cũng không dễ dàng nhưng anh ấy vẫn hết lòng bảo vệ và yêu thương người em trai này.
"Đầu là người một nhà mà nói mấy cái này làm gì, không cần đâu, các em chỉ cân chuẩn bị cơm cho anh là được, kỹ năng nấu nướng của em dâu rất tốt mà." Nói xong, Cố Đình Xuyên mỉm cười.
Gần đây anh ấy đã ăn cơm ở nhà họ Cố hai lần, nhờ vậy anh ấy mới phát hiện thì ra đồ ăn không chỉ để lấp đầy bụng mà còn có thể ngon như thế.
Mỗi lần vợ anh ấy nấu ăn thì đều là một hương vị giống nhau, thiếu dầu thiếu muối, anh ấy ăn mà như nhai sáp, suy cho cùng tất cả là bọn họ nghèo đến mức không thể làm gì khác được.
Vợ anh ấy cũng đã cố gắng hết sức rồi, tất cả là do anh ấy không có năng lực mà thôi.
"Chuyện đó là đương nhiên" Lý Thanh Vận cười ngoại, cô không ngờ người anh chồng này sẽ khen cô.
"Được rồi, vậy anh về đây."
Hai ngày nay, nhờ có cha mẹ làm bạn và giảng giải mà Đại Bảo đã hoạt bát trở lại như bình thường.
Vì vậy, dù vết thương trên tay mẹ đã lành nhưng cậu bé vẫn tiếp nhận nhiệm vụ rửa chén.
Lý Thanh Vận bận rộn thấy thuốc cho hai người bệnh rồi rửa mặt cho Đại Bảo và Nhị Bảo, sau đó cô mới tắm rửa.
Sau khi dỗ hai đứa nhỏ ngủ và dọn dẹp xong, cô vừa nằm lên giường đã bị người nào đó tặng cho một nụ hôn dài kiểu Pháp.
Từ sau nụ hôn đính ước tối hôm qua, dường như anh bị nghiện nên thường xuyên nghĩ đến việc trộm hương, việc này làm cho anh tạo cho anh cảm giác kích thích giống như đang công kích tác giả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận