Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 138 -

Chương 138 -Chương 138 -
Chương 138 -
Lý Thanh Duyệt nói dạo này bên nhà họ Lý rất thảm, sáng sớm cô ấy đến đó, nhà bọn họ đang chuẩn bị ra ngoài làm việc kiếm công điểm, phải biết rằng rất nhiều năm rồi bọn họ không đi làm như vậy, toàn bộ đều dựa vào mấy cô con gái nuôi.
Cha Lý, mẹ Lý khóc than với Lý Thanh Duyệt, nói bây giờ trong nhà không có một đồng, suýt nữa thì nghèo rớt mồng tơi, bọn họ phải mượn lương thực của thôn, cuối năm trả bằng công điểm.
Đương nhiên Thanh Duyệt không quan tâm đến bọn họ, cô ấy chỉ nói rằng nhà mình cũng rất khó khăn, bảo bọn họ đừng hy vọng.
Mẹ Lý còn hỏi thăm cô ấy là chân của Thanh Hoan đã khỏi chưa, e là lại có chủ ý gì xấu xa.
Gần một tháng nay, Lý Đắc Bảo làm việc phải phơi nắng nên đen như than, gương mặt vốn ưa nhìn, bây giờ lại vô cùng xấu trai.
Bọn họ liên tục than phiên mấy ngày liên, nhưng không còn cách nào khác, trong nhà không có tiền cho bọn họ tiêu xài, không làm việc thì còn không có cơm ăn, càng miễn bàn đến chuyện cưới vợ cho Lý Đắc Bảo.
Trước đó bọn họ ăn ba bữa một ngày, không có ngoại lệ, thỉnh thoảng còn được ăn lương thực tinh.
Bây giờ biến thành hai bữa một ngày, ăn không đủ no, còn đều là ăn hoa màu.
Ba chị em nghe thấy chuyện này thì đều không có cảm giác gì, cuộc sống trước kia của họ còn thảm hơn như vậy rất nhiều.
Lý Thanh Vận có trí nhớ của nguyên thân, cô ấy không được nghỉ ngơi dù chỉ một ngày, làm việc liên tục giống như con quay, bị bệnh cũng phải làm việc, giống như nô lệ của xã hội cũ vậy.
Sau này chị em cô ấy làm giống như Thanh Duyệt là được, nên tặng quà ngày lễ thì tặng, coi là như báo ân sinh đẻ, nhưng bọn họ muốn hút máu các cô ấy như đỉa thì không thể.
Buổi chiều, Lý Thanh Vận chia bánh đậu nếp mình hấp thành phần sáu cái và phần mười một cái, tặng quà ngày lễ cho hàng xóm và người quen, người quen thì sẽ tặng phần nhiều hơn.
Tặng đồ ăn đi cũng nhận về được các loại đô ăn, Trung Thu nên mọi người đều làm những món ngon bình thường ít làm.
Chị dâu Thu Cúc cho bánh xốp táo đỏ, thím Giang cho bánh đường chiên, thím Cao cho bánh đậu đỏ chiên, bên mẹ Cố thì cho một rổ bánh cuộn hành lá.
Vì thế trong nhà có rất nhiều đồ ăn không ăn hết.
Nhị Ngưu khiến người ta dở khóc dở cười, cậu ta không biết làm những món đó, nhận quà của cô thì thấy bất an, cậu ta trực tiếp gánh một sọt nón thông đỏ đến nhà cô.
Trong thôn có một cô vợ trẻ có nhà mẹ đẻ ở cùng thôn với cha mẹ Lý Thanh Vận, buổi chiều cô ấy cũng muốn trở về nhà đưa quà, cô cho người ta hai cái bánh đậu nếp đầy đặn, nhờ cô ấy gửi quà về nhà mẹ đẻ giúp cô, người ta nể tình hai cái bánh đậu nếp nên vui vẻ đồng ý.
Cô tặng nhà mẹ đẻ sáu cái bánh đậu nếp, còn có một túi hô đào cô hái được, phần của Thanh Hoan cũng giống vậy.
Bây giờ cô hoàn toàn không muốn nhìn thấy nhà bọn họ, nghĩ đến vì giải quyết cô tình nhân của Lý Đắc Bảo mà bọn họ tiêu tốn không ít, nếu không cũng không nghèo túng đến nỗi phải tự làm việc kiếm ăn, đáng đời. Tặng quà xong, ba người bắt đầu xử lý một đống thông đỏ.
Thanh Vận và Thanh Hoan không biết xử lý cái này, trước kia các cô hái đặc sản vùng núi cũng chưa từng hái nón thông, hơn nữa chị em bọn họ phải làm rất nhiều việc vặt vãnh, không có thời gian xử lý thứ không lấp được bụng đó.
Cố Đình Chu thì biết xử lý thế nào, trước kia anh cũng từng là người thành thạo trong việc hái thông đỏ, sau vụ thu hoạch mùa thu, có thể bán hạt thông và đặc sản vùng núi cho công xã, để lấy tiền mua đồ dùng sinh hoạt.
Trời sinh đàn ông và phụ nữ có sức lực khác nhau, đây chính là ranh giới không thể vượt qua.
Nón thông mọc ở trên tán cây thông, muốn hái được thông thì cần phải leo lên cây thông cao hơn mười mét mà không có biện pháp bảo vệ, dùng tay không mới có thể hái được thông, hơn nữa không phải tất cả nón thông đều có hạt thông ăn được.
Sọt thông đỏ mà Nhị Ngưu mang tới là thông có thể ăn được, bình thường phải vào sâu trong núi mới có thể hái được, cũng không biết cậu ta vất vả thế nào mới hái được số thông này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận