Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 149 -

Chương 149 -Chương 149 -
Chương 149 -
Trong nhà có mấy miệng ăn, mỗi ngày đều chỉ ăn được một ít thức ăn mặn, toàn dựa vào việc mua thịt. Đối với không gian thịt, thật sự là như muối bỏ biển.
Vì thế, Cố Đình Chu nảy sinh ra ý tưởng đi săn. Trước kia, dù có đi săn cũng phải giao lên cho công xã, chỉ có thể được chia một chút thịt, không thú vị chút nào. Nếu bị bắt quả tang là lén giấu thịt đi thì không những mất thể diện mà còn phải nộp lên cho công xã nữa.
Hiện tại thì khác hẳn, có không gian của Lý Thanh Vận, muốn mang mấy con mồi về nhà không phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao?
Hơn nữa, chuyện càng quan trọng hơn là mấy ngày nay, vợ của anh cứ buồn bã ỉu xìu, âu sâu mãi. Anh muốn giúp cô thay đổi tâm trạng, vui vẻ hơn một chút. Thấy mỗi lần đem đặc sản vùng núi về nhà, cô đều cười ngây ngô, anh chắc chắn là cô cũng sẽ thích đi săn động vật hoang dã.
Quả nhiên, dọc đường đi, Lý Thanh Vận đều vui tươi hớn hở, còn ngâm nga những ca khúc chẳng biết tên nữa.
Hai người đi dọc theo đường nhỏ rất dài, Cố Đình Chu vẫn luôn dùng gậy mở đường ở phía trước, tinh thân độ cao tập trung, đôi mắt anh nhìn chằm chằm mặt đất, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên quan sát xung quanh.
"Anh cứ nhìn chằm chằm vào mặt đất, có cái gì sao?" Lý Thanh Vận tò mò hỏi.
"Anh đang tìm ổ thỏ để đặt bẫy thỏ. Thông thường, thỏ hoang đều hoạt động vê đêm và nghỉ ngơi vào ban ngày.
Sáng sớm muốn tìm kiếm hành tung của thỏ hoang thì phải xem có phân hay dấu chân của thỏ để lại hay không. Nếu có rất nhiều phân và dấu chân thì có nghĩa là thỏ hoang ở gần đây tương đối nhiều và có ổ của chúng."
"Ồ, như vậy sao, vậy anh tìm được chưa?"
Trong lúc hai người nói chuyện, hình như cả hai đã quấy rây con vật nào đó, trong lùm cỏ có tiếng kêu ríu rít của động vật. Thân thể của Cố Đình Chu phản ứng đặc biệt nhanh, anh lập tức móc ra cái ná và mấy viên đá nhỏ mang theo trên người.
Trong chớp nhoáng, những con vật trông giống gà với màu sắc sặc sỡ bay ra khỏi lùm cỏ dại.
Cố Đình Chu bắn một viên đá nhỏ, anh dự đoán phương hướng nó bay. Trong giây tiếp theo, chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết chói tai, nó bị hòn đá nhỏ bắn trúng, mất đi khả năng di chuyển nên rơi xuống. Cố Đình Chu vội vàng qua đi qua đó bắt được nó, anh dùng kỹ thuật trói đặc biệt trói đôi cánh của nó khiến người xem hoa cả mắt.
"Cố Đình Chu, anh có luyện tập qua sao? Quá lợi hại đi, chính xác tới vậy sao?"
Hôm qua, lúc anh câm ná và đá cuội, cô đã biết công dụng của nó rồi. Trong lòng cô còn nghĩ sao nó lại giống đồ chơi của con nít vậy chứ. Không ngờ rằng thứ này thật sự lại có thể bắn trúng thú hoang. Quả thực là không thể tưởng tượng nổi mà.
'Là gà rừng, hôm nay chúng ta có cơm trưa rồi." Cố Đình Chu mỉm cười, mặt mày hớn hở, trở tay ném con gà rừng chỉ thở thoi thóp vào cái sọt ở sau lưng mình.
Lý Thanh Vận không tin mà nhận lấy cái ná ở trong tay anh.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ. Vừa rồi, Cố Đình Hoa rất đẹp trai. Cô có cảm giác hình như việc này rất đơn giản, Lý Thanh Vận cũng nóng lòng muốn thử xem.
Cô đặt viên đá nhỏ vào và cố gắng hết sức kéo cái ná về một phương hướng. Kết quả là hòn đá nhỏ bắn được tới khoảng cách hai ba mét thôi. Hơn nữa, không hê có độ chính xác hay uy lực gì cả, căn bản không thể nào bắn được gà rừng. Cô thử lại vài lân, cánh tay tê mỏi cũng không có bất kỳ sự tiến triển nào cả.
Lý Thanh Vận nhụt chí, vậy mà cô cứ tưởng chuyện này quá đơn giản.
"Người đàn ông của em chính là tay súng thiện xạ, luyện tập bắn súng cả đời mới đạt được độ chính xác như vậy. Còn em đó, em chỉ cần đi theo phía sau anh và ngoan ngoãn nhặt con môi là được." Cố Đình Chu hơi buồn cười an ủi cô.
Cách an ủi này chi không bằng không cần thì hơn.
Vì thế, chặng đường kế tiếp biến thành màn trình diễn cá nhân của Cố Đình Chu. Anh chỉ cần giơ tay lên thì con mồi mà anh nhắm tới, chẳng có con nào có thể chạy thoát cả.
Lý Thanh Vận chỉ cần đi theo phía sau lưng và khom lưng nhặt lên. Một lát sau, sọt của hai người đã đầy, cô nhanh chóng cất vào trong không gian, tiếp tục nhẹ nhàng lên đường.
Con mồi có gà rừng, thỏ rừng, chim cu gáy và vài loại chim chóc khác.
Trong đó gà rừng nhiều nhất, khoảng mười hai con, thỏ chỉ có hai con bởi vì chúng ít hoạt động vào ban ngày.
Cố Đình Chu nói bởi vì gân một năm qua không có ai săn bắt chúng, cho nên những con thú hoang này càng ngày càng nhiều.
Cố Đình Chu gặp được nơi có rất nhiều dấu vết của thỏ ở ven đường, anh sẽ dừng lại, dùng cái cuốc và dụng cụ khác ở trong không gian đào một ít bẫy rập.
Miệng hố không lớn nhưng lại rất sâu, trong bẫy rập cắm đầy những cây tre bén nhọn, trên miệng hố phủ đây lá khô và cành khô để che giấu dấu vết, một cái bây đơn giản đã được hoàn thành.
Cố Đình Chu còn đánh dấu lên cái bẫy mà chỉ có một mình anh mới hiểu.
Hai người vừa đi vừa dừng thẳng một đường, không hề biết mệt mỏi, rất nhanh đã tới buổi trưa.
"Anh còn có thể đi được không? Chân của anh, có muốn nghỉ ngơi một lát hay không?”
'Không sao đâu. Chúng ta đi tìm một chỗ dừng chân đi, chúng ta ăn trưa đã, em có đói bụng không? Có mệt không?" Cố Đình Chu tự nhiên vươn tay ra đỡ cô. Lý Thanh Vận thật sự hơi mệt. Dọc đường đi, đường núi đều rất khó đi, đã vậy cô còn hỗ trợ đào bẫy rập nữa.
Hai người tìm một nơi bằng phẳng để dừng lại và nghỉ ngơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận